Mùa hè nọ:
Đã lâu không gặp.
Tôi không phải kiểu người thích nói chuyện, trước khi gặp được Hạ Dương, tôi là một người tương đối khép kín, mẹ tôi qua đời sớm, quan hệ giữa tôi và cha rất tệ, tuy người ngoài luôn ngưỡng mộ cuộc sống của tôi, nhưng chỉ có mình tôi hiểu rõ…
Dường như lần đầu tiên gặp nhau là vào một tiết toán bình thường, tôi gục đầu xuống bàn ngủ, lúc tỉnh lại, ngoài cửa sổ là tiếng ve ồn ào, phía trước là giọng nói cợt nhả của Vạn Lĩnh, nghe thấy tiếng giáo viên chủ nhiệm liên miên không ngớt, mới tỉnh dậy nên tôi khá bực mình, ấy thế mà vừa ngẩng đầu lên đã đối diện với một đôi mắt xinh đẹp. Cậu ấy đứng trên bục giảng, mỉm cười tự giới thiệu bản thân, cậu ấy nhìn tôi, tôi cũng bị cậu ấy hấp dẫn. Lúc cậu ấy chọn chỗ ngồi, tôi cố ý rời đường nhìn, nhưng chẳng hiểu sao lại cảm thấy cậu ấy sẽ tìm đến mình.
Quả nhiên chúng tôi trở thành bạn cùng bàn, nhưng mãi chẳng có sự liên kết gì. Ngày cứ trôi qua như bình thường, khoảng thời gian đó tôi không muốn về nhà, không muốn nhìn bản mặt của ông già thối kia, càng không muốn nhìn người phụ nữ đó.
Tối đó cậu ấy dẫn tôi về nhà, ở nơi đó tôi được cảm nhận tình thân giản dị lại cảm động, tối đó tôi không phải nằm trên một chiếc giường lạnh lẽo, bên cạnh tôi là một cậu nhóc ấm áp, cả tay lẫn chân đều vắt lên người mình…
Sau này mỗi lần nhìn thấy cậu ấy, trong lòng tôi nảy sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lu-khach-mua-ha/218914/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.