Edit: Ry
Ba người ngồi ở ghế sô pha nói chuyện một hồi, Lư Dương uống xong tách hồng trà, đang định đứng dậy rời đi thì chuông cửa bỗng vang lên, tiếng chuông nghe có hơi chói tai.
Dì giúp việc nhà Nhậm Cách ra mở cửa, bên ngoài là một người không thể ngờ được, khiến cho Lư Dương và Nguyễn Miên đều ngẩn ra.
Sau khi nó đi vào, con mắt chỉ chăm chăm nhìn Nhậm Cách, thấy anh đứng đó lập tức nhào tới, ôm lấy chân anh, quỳ trên mặt đất van xin: "Anh họ, anh giúp em với, anh cho em mượn chút tiền được không? Nếu như anh không giúp em thì em chết mất. Anh yên tâm, sau này em có tiền, em chắc chắn sẽ trả lại đủ cho anh."
"... Nguyễn Hằng?" Nguyễn Miên không dám tin, khẽ kêu lên một tiếng.
Cậu kinh ngạc nhìn người em họ đầu tóc màu mè này. Nguyễn Hằng đã thay đổi rất nhiều, không những cao lớn hơn trước mà cách ăn mặc cũng đã thay đổi. Lỗ tai bấm khuyên, trên cổ đeo dây chuyền, sắc mặt nhìn trắng nhởn, là cái loại trắng bệnh tật, quầng thâm mắt đen xì, mặt mũi viết đầy hai chữ chán nản.
Nguyễn Miên biết, năm thứ hai sau khi cậu rời khỏi nhà họ Nguyễn, việc kinh doanh của Nguyễn Đông Lâm cũng phá sản, gã gần như đã tiêu sạch số tài sản mà ba Nguyễn Miên để lại. Từ đó về sau, cậu không còn nghe thấy tin tức gì về người nhà bọn họ.
Nhậm Cách biết cậu không muốn dính líu gì đến nhà họ Nguyễn nữa, nên cũng không đề cập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lu-cuc-cung-qua-kieu-ngao/2961481/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.