Edit: Ry
Lúc đầu Lư Dương muốn đi bệnh viện đón Nguyễn Miên tan tầm, cuối cùng vừa mới ra khỏi quân khu đã nhận được tin nhắn của Nguyễn Miên, cậu nói là muốn ở lại bệnh viện chăm sóc cho Nhậm Cách nên đêm nay không về, anh không cần phải đến bệnh viện đón cậu.
Lư Dương dừng bước, bỏ di động vào túi, hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại, tự nhủ trong lòng, phải để cho Nguyễn Miên tự do kết bạn, cố gắng khống chế xúc động muốn đến bệnh viện kéo Nguyễn Miên về.
Anh tỉnh táo lại, mở to mắt, mỉm cười, thu cái chân muốn ra khỏi quân doanh lại, trực tiếp đổi hướng đi về phía sân huấn luyện.
Nếu thỏ nhỏ đã không về ổ thì anh về làm cái gì? Làm một con sói cô đơn tịch mịch lạnh lẽo? Đương nhiên là anh muốn ở lại tiếp tục huấn luyện tân binh, phấn đấu vì tương lai rạng ngời của đế quốc rồi.
Thế là... Đêm hôm đó, đám người trong quân doanh phải hứng chịu cuộc huấn luyện cực kì tàn ác. Chẳng những khối lượng huấn luyện tăng lên, nửa đêm còn bị tập kích đột ngột, thậm chí còn bị triệu tập khẩn cấp những hai lần, khiến cho bọn họ khổ không thể tả, mệt mỏi vô cùng mới được tha cho về đi ngủ.
Ngày thứ hai, Lư Dương lẳng lặng đợi hết một ngày, cuối cùng cũng đến giờ tan làm. Anh vội vàng cầm chìa khóa xe lên, miệng ngâm nga một bài ca, chuẩn bị đi tha thỏ nhỏ về ổ.
Anh vừa cầm chìa khóa lên, điện thoại lập tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lu-cuc-cung-qua-kieu-ngao/2961446/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.