Edit: Ry
Lư Dương kéo Lưu Minh Hổ từ dưới đất dậy, đang định rời khỏi sân huấn luyện thì Lý Chiến đột nhiên đứng dậy chặn đường anh, mỉm cười nói: "Thiếu tướng, anh cuối cùng cũng chịu so tài, đấu với em một ván đi."
Lư Dương hơi nhíu mày, nhưng vẫn đáp ứng: "Được."
Dù sao thì bây giờ anh cũng đã là một con sói dơ dáy đầy mồ hôi, phải tiện thể dạy cho lũ chết tiệt này một bài học mới được, để cho bọn họ ngoan ngoãn lại, đừng có ngày nào cũng quậy phá.
Lý Chiến hưng phấn bẻ đốt ngón tay. Trong quân đội, nếu như có người có thể đánh mấy chiêu với Lư Dương thì chỉ có mình anh ta thôi.
Lúc đầu Lư Dương còn nghĩ là Lý Chiến có thể đánh qua lại với mình mấy chiêu, không ngờ hôm nay Lý Chiến rõ ràng rất mất tập trung, cứ một mực cười dịu dàng với anh, thỉnh thoảng còn liếc mắt nhìn về phía Nguyễn Miên. Thay vì nói là đang hết mình tranh tài, anh ta như thể đang đùa giỡn vậy.
Lư Dương đánh mấy chiêu thì ngừng tay, nhíu mày nhìn anh ta: "Rốt cuộc là cậu có đánh hay không? Không đánh thì cút xuống, đừng có ở đây lãng phí thời gian của tôi."
"Đánh!" Lý Chiến giật mình, vội vàng nói: "Em, vừa rồi em vẫn chưa điều chỉnh được trạng thái, bây giờ em sẽ tập trung hơn."
Anh ta vừa dứt lời đã lập tức tung một đấm về phía Lư Dương. Mặc dù là Beta, nhưng nhờ sự huấn luyện nghiêm ngặt ngày đêm, sức của Lý Chiến cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lu-cuc-cung-qua-kieu-ngao/2961432/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.