Edit: Ry 
Cuộc gọi tiếp theo Nguyễn Miên nhận được từ Lư Dương đã là nửa tháng sau. Trong điện thoại, Lư Dương mệt mỏi khóc chít chít, không ngừng phàn nàn đầy đáng thương. 
"Thỏ con, bộ đội Thanh Lang đúng là không phải nơi dành cho người mà. Mỗi ngày thì ngoài việc huấn luyện ra cũng chỉ có huấn luyện, buổi sáng phải chạy quanh thao trường, giữa trưa thì kiểm tra đột xuất, nửa đêm còn phải vào trong rừng cắm trại sinh tồn, bắn súng, đấu đối kháng, chiến lược, cơ giáp... Không cái gì là không phải học, ngày nào tớ cũng phải gào khóc với bọn họ là tớ không muốn làm quân nhân, nhưng ai cũng đều bơ tớ, không ai nghe tớ nói hết." 
Nguyễn Miên cầm điện thoại, cực kì sốt ruột: "Vậy phải làm sao bây giờ?" 
Giọng điệu của Lư Dương nghe vô cùng thê thảm: "Thỏ con, đến bây giờ tớ vẫn chưa được ăn cơm nữa, bởi vì lúc nãy tớ mệt quá không cẩn thận ngủ quá giờ ăn trưa, lúc đến phòng ăn thì một chút cơm thừa canh cặn họ cũng không để lại cho tớ." 
"Sao có thể như vậy được! Lư cục cưng nhà chúng ta vẫn còn đang tuổi lớn mà, nhất định phải ăn thật ngon mới phát triển được." 
Nguyễn Miên rất tức giận, thiếu cái gì cũng không được thiếu giáo dục, làm khổ ai cũng không được làm khổ trẻ em. 
Lư Dương thảm thương nói: "Thỏ con, có khi nào tớ lớn lên sẽ không cao được nữa không! Nghe nói là đang tuổi lớn mà dinh dưỡng không đủ là sau này sẽ không cao được đâu!" 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lu-cuc-cung-qua-kieu-ngao/2961395/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.