Edit: Ry
Trên trán Nguyễn Miên lấm tấm mồ hôi, đôi gò má ửng hồng, lúc nói chuyện còn bị hụt hơi, không biết là chạy từ chỗ nào tới.
Bánh gatô trong tay cậu kém xa cái bánh gatô sáu tầng trong bữa tiệc sinh nhật, nhưng ngọn nến trên bánh lại sáng vô cùng, dường như có thể thắp sáng cả đôi mắt tăm tối của Lư Dương.
Nguyễn Miên nhìn Lư Dương, tự mình hát bài hát mừng sinh nhật, giọng hát trong trẻo vang lên trong màn đêm cực kì êm tai, khiến cho mù mịt trong lòng Lư Dương tan biến không còn chút gì.
"Happy birthday to you... Happy birthday to you... Happy birthday to Lư baby..."
Nghe đến chữ "Lư baby", Lư Dương không nhịn được phì cười. Anh đi qua mở toang cửa sổ, cúi đầu nhìn Nguyễn Miên.
Nguyễn Miên ngước mắt, đôi mắt cười thành hai vầng trăng nho nhỏ, dịu dàng nói: "Lư cục cưng, nhanh lên mau ước đi."
Lư Dương lẳng lặng nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cậu, im lặng một lúc, anh bỗng nhiên thành kính chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại.
Nguyễn Miên không biết điều ước của Lư Dương là gì, nhưng cậu có thể thấy được là lúc ước nguyện, Lư Dương chưa bao giờ nghiêm túc như bây giờ.
Nguyễn Miên không khỏi có chút tò mò, từ trước đến giờ Lư cục cưng muốn gì là có nấy, còn thứ mà cậu ấy muốn có như vậy sao?
Nhưng cậu cũng không hỏi, điều ước nói ra sẽ mất linh, cậu nhất định phải bảo vệ nguyện vọng của Lư Dương, để nguyện ước của anh trở thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lu-cuc-cung-qua-kieu-ngao/2961355/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.