Tôi giật mình tỉnh dậy, phát hiện lão đang ôm tôi ngủ say bên cạnh, tôi vội vã sờ người mình, chỉ khi xác nhận quần áo còn nguyên mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Tầm tám giờ sáng lão gọi điện đặt đồ ăn giao đến nhà, trong lúc ăn mặt mày lão nghiêm trọng tuyên bố với tôi: "Chủ nhật tuần sau anh với mẹ sang bàn chuyện đính hôn"
Tôi ngơ ngác nhìn lão, thẳng thắn từ chối: "Không được"
"Vậy anh xin hỏi cưới luôn" Lão kiên định nhìn tôi, quyết giữ dự tính của lão.
Tôi buông đũa, ngồi im nhìn ra ngoài ban công, biểu tình phản đối, trong thâm tâm tôi thực sự lo dồn lão đến đường cùng lão sẽ làm liều.
Bỗng nhiên lão ngồi dưới đất ôm đầu gối tôi, hai tay nắm chặt lấy hai tay tôi khổ sở nói: "Anh biết sai rồi, em bỏ qua cho anh một lần được không?"
Tôi cười lạnh, vô tình lại thành cố ý mang cả chuyện cũ lẫn chuyện mới trách tội lão: "Anh sai chổ nào?"
Mặt mày lão liền có hy vọng trở lại, nhanh lẹ đáp: "Tại vì anh không dành thời gian cho em"
Tôi nghiêm túc lắc đầu, mặt lão lập tức trở nên khó hiểu, tôi chậm rãi giải thích: "Em không vì chuyện anh bận rộn không dành thời gian cho em mà giận, anh có từng nghĩ đến cảm nhận của em khi mỗi ngày nghĩ ngợi đến việc anh ở cùng cô gái khác một chổ mỗi tối không?"
Lão vừa mở miệng gấp gáp thì tôi đã giành nói trước: "Cho dù anh không ở riêng nhưng anh có dám đảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/love-in-real-life/3095625/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.