Khi Mad làm xong công việc mỗi ngày của mình ở thư phòng, trở về phòng nghỉ ngơi thì đã gần nửa đêm. Cuộc trò chuyện trong bữa ăn không làm tâm trạng mọi người bớt phấn khởi dù việc mà họ nói đến chẳng vui chút nào, bù lại điều đó là thời gian tới bọn họ sẽ ở cùng nhau và sẽ có những tiếp xúc thân thiện hơn trong quá trình trở thành đồng minh, bạn bè, hơn nữa là người thân.
Mad hoàn toàn bất ngờ khi trông thấy Denis đang ngồi ngẩn ngơ trên giường, mái tóc vẫn còn ướt sủng nước và đang được cậu lau như có như không vì tâm hồn cậu không ở đó. Mad mỉm cười lẳng lặng ngồi xuống sau cậu, bất chợt ôm người vào lòng và đặt lên chiếc cổ thon gầy một nụ hôn đượm tình.
- Sao chưa ngủ nữa?
- Mad... em không ngủ được! – Denis quay lại nhìn anh, ánh mắt lấp lánh niềm vui thích.
- Em suy nghĩ gì mà nhập tâm vậy? – Anh đỡ lấy chiếc khăn từ tay cậu, thay cậu lau khô mái tóc bị người bỏ mặc kia.
- Em nghĩ về Sol, chắc anh ấy đã nếm trải không ít khổ cực mà em lại sống vô tư chẳng biết gì... em thấy mình thật vô tâm...
- Bé ngốc! Em không nhớ gì mà, với lại Sol sẽ không vui vẻ gì nếu em cũng trải qua cuộc sống như cậu ấy, em không cứng cỏi được như Sol, cũng không đủ mạnh mẽ để sống cuộc sống đó. Nói thật, anh cảm thấy may mắn vì em đã thế...
- Mad...
- Ngủ nào, đã khuya lắm rồi! Bọn họ đã ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lous-family-he-liet-bo-4-dau-chan-nguoi-tinh/201052/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.