Denis mơ màng mở mắt sau một cơn choáng váng từ sâu trong trí não, có một chút ký ức vụt thoáng qua như một tia chớp khiến cậu không nắm bắt được, đó là hình ảnh của một chiếc rương nhỏ ở một nơi rất tối... Denis lắc lắc đầu nâng nửa thân trên dậy, cả cơ thể mỏi nhừ bởi trận điên cuồng mà Mad đem đến cho cậu tối qua. Đã một tuần trôi qua kể từ đêm đầu tiên của họ ở nhà anh cả anh, và mỗi một ngày trôi qua với Denis đều nhuốm màu hồng phấn bởi sự dịu dàng và tình yêu của Mad dành cho cậu. Nếu có ai hỏi cậu, Denis thật sự sẽ nói rằng đây là khoảng thời gian hạnh phúc nhất mà cậu từng có kể từ khi sinh ra. Đưa mắt liếc nhìn chiếc đồng hồ hình trái tim bằng pha lê tím trên tủ đầu nằm - 8 giờ sáng, giờ này có lẽ Mad đang vùi đầu vào đống giáo án của anh mà không ngẩng nổi đầu lên, nghĩ đến anh, Denis cười nhẹ. Đôi mắt xinh đẹp lại không nhịn được liếc về bàn tay đang chống trên giường của mình, món quà mà Mad trao cậu đến giờ vẫn khiến cậu không thôi thích thú, thậm chí là cực kỳ yêu thích. Bọn họ đã chính thức ngủ cùng một phòng, trên cùng một chiếc giường to mềm mại trong phòng Mad, theo như cách nghĩ mà Rei đã từng tiêm nhiễm vào đầu cậu - bọn họ sẽ nằm trên đó nhưng không ngủ, tiếp xúc với nhau bằng cách trực tiếp nhất, nguyên thủy nhất cùng những đam mê không bao giờ tắt, đủ để nhấn chìm họ trên đó mãi mãi. Denis đã hiểu điều đó là gì, và tất nhiên cậu rất thích nó. Denis xỏ chân vào đôi dép lê tình nhân mà Mad vừa mua cách đây ba ngày, dường như dạo gần này anh có thêm thú vui lạ là sưu tầm đồ đôi cho cả hai bọn họ và coi đó là một cách thể hiện yêu thương mỗi khi một món đồ xuất hiện trong căn nhà mình. Denis đã từng nhăn nhó với anh về điều đó rằng việc mua sắm chúng không cần thiết khi cậu đã có quá nhiều đồ mà trước đó anh đã sắm, nhưng anh nghe rồi lại vẫn quăng mình vào thú vui tốn USD đó, Denis chỉ biết thở dài xem như bất lực. Cậu chậm chạp vào phòng tắm, tắm táp một chút sẽ khiến cậu tỉnh táo hơn và thư giản cơ thể mệt nhoài của mình. Nửa tiếng sau Denis có mặt ở phòng bếp để nhắm nháp chiếc sanwich tình yêu mà Mad đã làm trước khi ra khỏi nhà lúc sáng. Cậu đang trong kì nghỉ của năm hai nên không cần đến trường thường xuyên, nếu có đến là vì không cưỡng lại được sự quyến rũ của Mad mỗi khi anh bảo rằng anh không muốn rời xa cậu một phút nào. Hôm nay cậu quyết định đi siêu thị mua sắm một ít thực phẩm để bổ sung cho căn nhà của họ, cậu muốn chia sẻ cuộc sống với Mad chứ không chỉ để anh mãi coi cậu là trung tâm. Ở một nơi khác, sự yên ắng ban ngày không làm sự âm u trong căn hầm tối bớt đi. Christian đang vô cùng kiên nhẫn chờ đợi người phụ tá của mình mang người mà ông cần đến đây trong vài phút nữa, người đó sẽ là một điều bất ngờ tuyệt vời ông dành cho con chuột nhắc đang sống tự do bên ngoài kia - Miana Norado, người phụ nữ xinh đẹp có trái tim băng giá, người sinh ra con mình chỉ vì muốn chứng thực thí nghiệm. Chris rất muốn nhìn thấy vẻ mặt vừa đau đớn vừa yêu thương xen lẫn thù hận của con chuột ấy khi ông bắt được nó lần nữa, Sol và cả đứa con bất hiếu kia. Trong khi chờ người phụ tá đến, Chris chợt nhớ đến gương mặt giống y đúc Sol trong bữa tiệc sinh nhật ấy, dường như cậu ta không biết ông nên mới dùng vẻ mặt ngơ ngác xen lẫn tò mò mà chăm chú nhìn. Xem ra chuyện này cần Miana chứng thực, năm đó dường như hậu duệ của Norado không chỉ có mình Sol. À phải rồi, Miana còn một người em gái, người đã bị ông sắp xếp để giết chết trong một vụ tai nạn liên hoàn, và đứa con của cô ta, hay đơn giản là sự nguy trang, chính là con của Miana, anh em song sinh của Sol. Chris nhếch miệng cười, xem ra ông cần điều tra kỹ hơn về việc này và chọn quả hồng mềm thay vì một con nhím đầy gai như Sol để thực hiện kế hoạch của mình - "Bí mật của Eva". Tiếng gõ cửa đem sự chú ý của Chris trở lại... - Vào đi! - Ông chủ, tôi đã đem người tới! - Đưa cô ta vào đây! Miana Norado - một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc nâu bóng mượt, sở hữu một làn da trắng như tuyết cùng đôi mắt xanh ngọc bích. Dường như thời gian không làm phai nhạt đi nhan sắc của bà mà càng làm chúng thêm mặn mà, đậm nét. Đôi mắt xinh đẹp đối diện với người đàn ông anh tuấn trong bóng tối, không một chút dao động nào thể hiện sự sợ hãi hay lo lắng hay cái gì đó đại loại vậy, một đôi mắt không chứa sắc thái tình cảm nào. Chris rất không thích ánh mắt của Miana, bởi chúng khiến ông sởn gai óc, điều này thật là buồn cười làm sao nhưng đó chính là sự thật. Một người phụ nữ có thể sinh con chỉ vì nghiên cứu chứng tỏ cô ta đủ tàn nhẫn, đủ lạnh lùng, tuy Chris cũng không cho rằng mình là người tốt, cũng đủ tàn nhẫn, đủ lạnh lùng nhưng ít ra ông sẽ không đem máu mủ của mình ra làm thí nghiệm. - Miana, thật vui vì cô vẫn xinh đẹp như vậy! Miana liếc mắt nhìn Chris, không lên tiếng. Chris cũng không muốn vòng vo nhiều, vì sau cuộc nói chuyện này, ông còn phải tham sự một bữa tiệc do Adam Lous tổ chức vì sự hợp tác của bọn họ. - Lần này đưa cô đến đây chủ yếu là muốn tìm thằng nhóc khó ưa, con trai cô! Nó đã trốn thoát khỏi căn cứ rất nhiều năm mà sự ranh ma của nó đủ để nó thoát khỏi tay tôi! Nếu cô có thể chỉ ra chỗ giấu "Bí mật của Eva" thì tôi cũng không phải tốn nhiều công sức đến vậy. - Ông sẽ không bao giờ tìm được nó! - Miana lạnh nhạt đáp. - Ồ, tất nhiên là thế nếu không có cô trong tay! Đừng quên con trai cô mặc dù hận cô nhưng lại rất yêu cô, một đứa trẻ thật đáng thương! Miana không đáp lại sự giả vờ thương hại của Chris. Chris lại tiếp tục: - Thời gian này cô sẽ ở lại đây, ta sẽ tìm cách đưa cô ra mắt mọi người với vai trò là tình nhân của ta! Cô hãy ngoan ngoan và yên phận đi! Nếu không ta có rất nhiều cách để khiến cô đau khổ. Chris lạnh lùng nói xong liền phất tay, phụ tá của ông lại trở vào đưa Miana đi. Chris chỉnh lại sóng áo, bước thông thả ra ngoài theo đường khác mà không ai chú ý. Bữa tiệc tối nay sẽ có rất nhiều thứ để làm... Denis tay xách nách mang vài cái túi thiệt bự đựng toàn thức ăn và rau quả tươi về nhà. Cậu sẽ chuẩn bị bữa tối cho bọn họ trong ít phút nữa dù cậu không thường xuống bếp. Cuộc sống êm đẹp lúc trước dưới sự chăm sóc của mẹ hay dì cậu khiến cậu chẳng rớ được đến bếp vì họ sợ cậu bị thương. Vì thế khi ở cùng Mad, cậu vẫn thường xuống bếp giúp anh và dần dần bị thuần hóa trước tài nấu ăn như đầu bếp năm sao mà anh sở hữu, thật là một người đàn ông khiến người ta ao ước. Thực đơn gần đây của cậu bị anh khống chế nghiêm ngặt bởi chế độ tăng cân, mỗi ngày cậu cũng phải bỏ ra một giờ đồng hồ để tập đi bộ trong phòng tập thể hình của Mad, cậu đã nhăn nhó vì mệt trong vài ngày đầu tiên và giờ thì quen rồi, cũng cảm thấy mình khỏe rất nhiều. Ít ra Mad đã thôi càm ràm về việc cậu quá yếu để kéo dài những giờ phút đam mê tuyệt vời mà anh muốn có cùng cậu mỗi đêm. Đúng, chính là mỗi đêm đấy! Denis vô cùng nghi ngờ về sự kiềm chế của anh lúc trước khi mà giờ đây mỗi tối anh lại đè cậu ra trên chiếc giường lớn, tấn công mạnh mẽ hết lần này đến lần khác, dục vọng của anh chưa bao giờ xẹp xuống mỗi khi ở cùng cậu khiến Denis vừa thích lại vừa uể oải. Denis đem đồ vào phòng bếp, sắp xếp để chúng vừa khích trong tủ lạnh và bắt đầu chuẩn bị làm cơm. Hôm nay cậu sẽ làm một ít spagetti, một ít sườn nướng và một ít Caramel Purin kiểu Nhật mà Rei đã chỉ cậu làm khi em ấy ở đây, món đó khá ngon và dễ làm. Denis chú tâm làm đến nỗi Mad mở cửa vào mà cậu cũng không biết. Bóng dáng nhỏ nhăn cứ thoắt bên này thoắt bên kia để giữ cho các món ăn được nấu đúng lửa và vừa chín tới. Mad tựa người vào cửa phòng bếp, đôi mắt không thể rời khỏi cậu, anh có cảm giác anh đã tìm thấy hạnh phúc thật sự từ hai chữ "gia đình" - một gia đình chân chính thuộc về anh với Denis là trung tâm của vũ trụ. Mỗi khi nhìn Denis hay chỉ đơn giản là cảm giác có cậu kề bên, anh đều cảm nhận được thứ hạnh phúc sâu sắc đến khiến người ta nghẹt thở, và anh thích cái cảm giác nghẹt thở đó, không một phút nào tim anh có thể thôi rộn ràng vì cậu, cả lúc này cũng thế. - Á! Denis giật mình bởi một vòng tay ôm cậu từ phía sau, đến khi nhận ra đó là Mad, cậu có chút bất mãn cùng vui mừng vì anh về sớm nhưng lại khiến cậu giật mình như thế. - Chào buổi chiều, bảo bối! - Sao anh lại không phát ra tiếng động thế? Làm em giật cả mình! - Là vì em quá chú tâm thôi! - Hôm nay anh về sớm à? - Denis quay lại nhìn anh. - Ừ! Anh đã giải quyết tất cả công việc một cách nhanh chóng nhất để có thể trở về nhà và khá bất ngờ bởi em xuống bếp. Denis đỏ mặt: - Em muốn chuẩn bị bữa tối cho chúng ta! Nhưng em không giỏi lắm, chắc không được ngon đâu! - Không sao, mọi thứ em làm đều ngon cả! - Mad cười, hôn nhẹ lên khóe miệng cậu. - Sao anh không đi tắm và chờ bữa tối được dọn lên, quý ngài? Mad cười rũ rượi, vô cùng thích thú bởi sự cường điệu của cậu trong giọng nói. Denis đỏ mặt một tý rồi cũng cười theo anh. - Denis, nếu em không mau chóng tắt bếp, món mì của em sẽ nhũn ra như cháo! - Mad nhắc nhở. - Á! Chết tiệt thật, anh làm em sao nhãn! - Denis mắng khẽ và bận rộn tắt bếp. Mad lắc đầu cười và đi lên lầu, anh không muốn cậu lại mắng anh vì đã phá hỏng các món ăn mà cậu cố chuẩn bị cho cả hai. Khi Mad đã tắm rửa sạch sẽ và chuẩn bị xuống phòng bếp lẫn nữa, anh nhận được điện thoại từ Raven về việc Hắc Quỷ dường như đã định làm gì đó, vì hắn không thể tiếp cận quá gần nên cần nhiều thời gian hơn để điều tra, bảo anh đề phòng mọi nơi mọi lúc. Mad nhíu mày nhìn điện thoại một lúc mới đem sự lo lắng giấu đi, Christian Bray lại đang muốn làm gì? Denis đã chuẩn bị một bàn ăn vô cùng tươm tất khi Mad xuống lầu. Anh đánh giá bữa tối đặc sắc, chật lưỡi vài cái và nói: - Chúng ta nên khui một chai rượu vang cho bữa tối tuyệt vời này! - Anh cười và lĩnh người đi xuống hầm rượu, tìm chai rượu vang lâu năm được Adam tặng vào một dịp nào đó, đem nó lên. Denis đã ngồi vào bàn chờ anh, ánh mắt lấp lánh chờ anh thưởng thức món ăn mà cậu đã bỏ công sức làm. Mad cười nhẹ, rót cho cả hai một ít rượu: - Cạn nào! - Cheer! Vị ngọt của vang đỏ làm Denis thích đến nheo cả mắt. - Anh mau thử đi! Mad gật đầu cầm thìa lên, ăn thử món spagetti hải sản của cậu, thêm vài miếng sườn nướng, gật gù giơ lên một ngón cái. Đổi lại là nụ cười tít mắt của Denis, chúng khiến anh say mê và không thể rời mắt. Denis lúc này đã gợi lên dục vọng của anh, khiến anh chỉ muốn giải quyết bữa tối thật mau và đem cậu về lại chiếc giường quen thuộc của họ, dùng chính bản thân mình giày vò cậu trong vô tận khoái cảm. Càng nghĩ đầu anh càng nóng lên, anh khô giọng lên tiếng: - Denis, ăn lẹ đi! - Sao thế? - Denis trố mắt ngạc nhiên. - Vì nếu em không ăn lẹ, anh sẽ mặc kệ em no hay đói mà ngay lập tức ném em lên giường! Mặt Denis phừng một cái có thể chiên cả trứng, anh đang mời gọi cậu a... Cậu lúng túng nhai nuốt món ăn đã không còn mùi vị vì lời mời gọi của anh quá mức nóng bỏng. Cậu có thể tưởng tượng ra khung cảnh mà anh nói và cả người cũng nóng cả lên. Mad vẫn chăm chú vào cậu và phản ứng của cậu khiến anh hài lòng. - Nhưng em cũng cần ăn no trước khi anh làm việc đó, anh không muốn em ngất xỉu vì đói bởi anh sẽ giữ em cả đêm và có thể là cả hôm sau nữa... - A? - Ngày mai là chủ nhật, em biết đó! - Mad bật cười, quay lại giải quyết món sườn ngon tuyệt trên đĩa của mình. Denis hoàn toàn có thể tưởng tượng ra mình sẽ thảm như thế nào. Cậu rùng mình cúi đầu ăn, cố bỏ qua vành tai nóng hổi và gương mặt đỏ rực của mình. Đêm nay chỉ mới bắt đầu khi anh và cậu sẽ có những hoạt động nóng bỏng sau đó và kéo dài rất lâu... (Hy: Kéo rèm, tắt đèn... H H H) Sau bữa ăn tối một cách vội vã, Denis ngay lập tức biết những gì Mad nói hoàn toàn không đùa. Anh đã vội vã kéo cậu vào ngay phòng, ném cậu lên chiếc giường kingsize ngoại cỡ của anh mà bắt đầu cắn mút. Môi lưỡi anh mang đến những xôn xao kì diệu trên làn da trơn mịn của Denis, cậu đã hoàn toàn trần như nhộng trước Mad khi anh vẫn còn vũ trang đầy đủ, nhưng điều đó không có nghĩa anh không khao khát cậu, bởi vật to lớn hùng vĩ bên dưới lớp quần bó chật kia đã nói lên điều đó. Anh đã quá khao khát được nếm cậu trước khi có thể lột bỏ lớp vải trên người mình. Tuy đã trải qua việc này không ít lần nhưng Denis vẫn không thôi xấu hổ được, cậu hoàn toàn ngượng ngùng trước anh, nhưng hôm nay cậu muốn khác đi một chút. Denis đáp lại nụ hôn của Mad, bàn tay cậu chạm vào anh và lần tay vào chiếc áo thun cotton thoải mái mà anh đang mặc, chạm vào bờ ngực săn chắc do nhiều năm tập luyện, vuốt ve chúng với sự ngập ngừng nhưng điều ấy không khiến Mad khó chịu, thậm chí anh còn rên lên thật khẽ để chúng tỏ anh thích chúng. Denis như được cổ vũ mà đem áo anh lột qua đầu, ném đi. Trong những cái hôn sâu choáng ngợp đến từ anh, bàn tay cậu cũng chạm được đến "cậu nhỏ" đã vô cùng săn chắc, nóng như một thanh thép nung, chậm rãi vuốt ve chúng như cách mà anh đã làm với cậu, khiến Mad ồ ồ thở dốc, phân thân nảy lên từng nhịp trên tay cậu. Denis biết mặt cậu lúc này rất đỏ, cho nên cậu hoàn toàn không dám mở mắt ra nhìn, chỉ biết dựa theo cảm giác và phản ứng của anh mà hành động. - Chết tiệt! Denis, em đang giết anh... - Mad ồ ồ thở, bàn tay cũng không nhàn rỗi khám phá cơ thể cậu, gợi lên những khoái cảm đã ẩn sâu trong cơ thể cậu khiến Denis vặn vẹo, thở hổn hển. - Ưm... Bàn tay anh không biết đã lần vào trong cậu từ lúc nào, vì làm thường xuyên nên Denis không còn quá khó chịu bởi việc này, thậm chí Mad có thể trực tiếp đi vào mà không khiến cậu bị thương nhưng anh chưa bao giờ làm thế, lúc nào cũng đợi cậu thật sự sẵn sàng rồi mới tiến vào. Hôm nay anh có vẻ vội vã hơn một chút nhưng không làm cậu khó chịu, Denis cũng gấp gáp như anh vậy, cậu khao khát được anh lấp đầy ngay lập tức. - Denis... anh muốn vào... - Ân! - Denis dạng chân vòng qua hai bên hông anh, đem nơi mật động lấp lánh ánh nước phô bày ra hoàn toàn, như cỗ vũ anh mau vào khám phá. Mad cảm thấy cổ họng mình khô khốc, ánh mắt thậm chí không thể dời đi, Denis đã không dám nhìn anh vì xấu hổ, nhưng cậu biết anh thích cậu chủ động một chút. - Mad... ưm... em muốn anh... Còn lời mời gọi nào ngọt ngào hơn điều đó, Mad gầm lên một tiếng, nhấn người vào phía trước, đem vật to lớn đã sưng to đi vào hoàn toàn nơi ấm áp đó. Cả hai đều rên lên vì sung sướng. Vách thịt bao vây chặt chẽ phân thân anh, từng lần co rút như đem anh đến thiên đường. Mad đã hoàn toàn mất khống chế, phân thân ra vào điên cuồng, nhanh và mạnh, càng lúc càng nhanh và mạnh, đâm sâu vào trong Denis. Cậu đã hoàn toàn không còn biết gì ngoài khoái cảm anh mang lại, mãnh liệt như chính bản thân anh, khiến cậu say mê, khiến cậu ngợp thở, muốn càng nhiều. - A....Mad... - Denis... anh yêu em... - Ưm... ân... sâu quá.... Mad nâng hai chân cậu lên vai, tư thế này càng vào sâu hơn nữa. Denis có cảm tưởng mình sẽ bị anh đâm thủng nếu không bảo anh dừng lại, nhưng làm sao cậu có thể để anh dừng lại trong khi cả hai người bọn họ đều đang khao khát nhau. Vách thịt ẩm ướt vì bị ma sát kịch liệt mà dâng lên từng cơn sóng khoái cảm dày đặt. Tiếng nước từ nơi họ tiếp hợp càng lúc càng to, vang vọng khắp phòng. Mad hoàn toàn cảm nhận được khoái cảm điên cuồng đang càng quét trong thân thể anh mỗi khi anh đâm vào thật sâu trong cậu. Chưa bao giờ anh cảm nhận được sự liên kết sâu sắc nhất giữa anh và cậu hơn lúc này và chúng thật tuyệt, chúng khiến anh không thể dừng lại hành động "ăn hiếp" cậu nhiều hơn nữa trong đêm nay và có lẽ là đến sáng hôm sau. - Ân... Mad... em không được... ha... - Em được mà... - Mad ồ ồ thở dốc, thân dưới anh nhịp càng lúc càng nhanh, vào thật sâu và ngay lập tức trở ra với lần vào sâu hơn nữa... - Aaaaaaaaa.... - Denis hoàn toàn không nhịn được khi anh vào sâu lần nữa, và cậu buông vũ khí đầu hàng, bắn ra chất dịch đầy trên bụng anh, sau đó run rẩy kịch liệt. - Ô... - Mad cử động thân dưới mau hơn nữa, cảm nhận sâu sắc từng cái co rút khi Denis đạt cao trào, mang anh đến đỉnh cao của khoái cảm. Mad đổ ập người sang bên cạnh Denis, cậu đã gần như mơ màng ngủ. Anh chăm chú nhìn gương mặt hồng hào của Denis sau cuộc làm tình kịch liệt của họ, say mê. Nhưng đêm nay vẫn chưa kết thúc, cậu sẽ càng đẹp hơn nữa khi chìm trong dục vọng hết lần này đến lần khác... Mad lấy lại hơi thở bình ổn và sự cương cứng của mình chỉ sau vài phút, tiếp tục những khoái cảm tuyệt vời cùng Denis cho nên khi bên ngoài trời ửng sáng và Denis thì bẹp dí trên giường không nhấc nổi một ngón tay... P/s: Chương này dài hơn nhé! ^^ Ta không có lười biếng a!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]