Thật ra cách ngày bỏ mình ở kiếp trước chỉ mới qua vài ngày mà thôi, nhưng giống như đã qua rất lâu.
Nhất là trước cái người thoạt nhìn hiền lành và dịu dàng này, thù hận hai kiếp khiến trong nháy mắt khi Mộc Lạp Lạp nhìn đến ả thì không che giấu được cảm xúc của mình.
Nhưng rất nhanh, Mộc Lạp Lạp bình phục lại cảm xúc của mình, mặt lập tức xuất hiện vẻ cao ngạo như quá khứ.
Mộc Lạp Lạp không biết vì sao Phó Cảnh Phi đột nhiên muốn để mình tới gặp mặt với Mộc Diệp. Mộc Diệp ngồi bên cạnh Thẩm Văn Xương, trai xinh gái đẹp, dáng vẻ vô cùng thân thiết của hai người có thể nói là mọi người ganh tỵ.
Đứng ở cửa một hồi, Mộc Lạp Lạp cười lạnh đi vào: “Úi cha, tôi tưởng là ai chứ.”
Cô đi đến ngồi xuống bên cạnh Phó Cảnh Phi, khoanh tay đánh giá Mộc Diệp, giọng châm biếm: “Thì ra là em gái tốt của tôi.”
Đây mới là thái độ nên có của Mộc Lạp Lạp sau khi nhìn thấy Mộc Diệp. Cho dù bại bởi ả, cũng không chịu nhận thua, duy trì vẻ kiêu căng đáng thương hại.
Phó Cảnh Phi không nói chuyện, anh giống như chuyện không liên quan tới mình, lực chú ý vẫn để vào cái chén ở trước mặt.
Sau khi Mộc Lạp Lạp đổi thái độ, cố gắng dùng khoé mắt quan sát Phó Cảnh Phi, muốn nhìn xem rốt cuộc Phó Cảnh Phi đang nghĩ gì, nhưng cô còn chưa có bản lãnh nhìn ra ý nghĩ của Phó Cảnh Phi. Anh hơi mím môi, ánh mắt trước sau vẫn lạnh như băng.
Mộc Diệp khẽ cười một tiếng, dáng vẻ tuyệt nhiên khác với Mộc Lạp Lạp, càng dịu dàng vô hại: “Chị, đã lâu không gặp.”
Ánh mắt Mộc Diệp thuần lương, vẻ rất lo lắng: “Chị, sao chị vẫn như thế? Ba cũng nói chị không thể tiếp tục như vậy nữa, nếu không thì ông ấy vẫn sẽ không cho chị về nhà.”
“Hừ, mày nghĩ là tao thèm à? Mày cho là tao đi thì mày có thể lấy được gia sản của Mộc gia? Tao cho mày biết, mày đừng có mơ! Bất quá chỉ là con của một ả điếm sanh ra mà thôi.” Lời của Mộc Lạp Lạp rất nặng, thật ra cũng là đang phát tiết.
Bởi vì Điền Hân, mẹ của Mộc Diệp, vốn chính là một tiểu tam, quyến rũ Mộc Chính Thịnh, cho rằng từ đó về sau có thể đắc đạo thăng tiên. Nhưng không ngờ là trước khi mẹ của Mộc Lạp Lạp qua đời, Mộc Chính Thịnh hoàn toàn không có nghĩ tới muốn cho Điền Hân vào cửa.
Thậm chí bây giờ Mộc Diệp được nhận về Mộc gia, nhưng Điền Hân ở Mộc gia cũng không có thật sự được danh phận gì.
Đây là sự vô tình của Mộc Chính Thịnh. Ông ta chơi gái ở bên ngoài, nhưng xưa nay sẽ không cho những người đàn bà kia danh phận.
Lúc trước Điền Hân sinh ra Mộc Diệp là vì lén lút gạt Mộc Chính Thịnh mới tìm được cơ hội mang thai.
Mục đích à, đương nhiên chính là muốn mượn đứa con trong bụng để bức vua thoái vị.
Nhưng có lẽ Điền Hân cũng thật không ngờ, Mộc Chính Thịnh ban đầu đối với Mộc Diệp cũng không thèm quan tâm, dù sao cũng chỉ là một đứa con gái.
Đây không phải là lỗi của một người. Nhưng loại hành vi của Điền Hân khiến cho Mộc Lạp Lạp vô cùng khinh thường.
Đối với người cha kia của mình, Mộc Lạp Lạp bây giờ cũng không có bất kỳ cảm tình gì, cảm thấy ông ta chính là một người đàn ông cặn bã trăm phần trăm.
Mộc Lạp Lạp không chút khách sáo nói ra những lời này, chính là để bôi đen hình tượng của mình.
Dù gì cô ở trước mặt Mộc Diệp làm ác còn thiếu sao, đến cuối cùng chẳng phải đều ngược lại tổn thương chính mình.
Bây giờ nếu đột nhiên thay đổi, nhất định sẽ khiến cho Mộc Diệp cảnh giác. Dựa vào cơ trí của Mộc Diệp, chỉ cần Mộc Lạp Lạp có thay đổi nho nhỏ đều sẽ lập tức phát hiện.
Mộc Diệp lập tức mở to hai mắt, trong hốc mắt bắt đầu ngân ngấn nước mắt: “Chị, sao chị lại nói như vậy? Em đã nhường nhịn chị đủ điều, tại sao chị còn muốn nhằm vào em như vậy? Nhằm vào em thì thôi đi, em có thể nhịn, nhưng mà mẹ em cũng không có làm gì, sao chị muốn gây sự như vậy?”
Ả vừa nói vừa nghẹn ngào, một bộ dạng điềm đạm đáng yêu. Lời bộc bạch khiến cho Thẩm Văn Xương triệt để nghiêm mặt, kéo Mộc Diệp vào trong lòng, sắc mặt khó coi: “Mộc Lạp Lạp, cô đừng có quá đáng!”
Mộc Lạp Lạp không thèm quan tâm liếc bọn họ: “Thế nào, Mộc Diệp, chẳng lẽ tao nói dối? Trước đây không phải là mẹ mày lúc làm thư ký cho ba tao thì cố ý quyến rũ ông ấy? Bây giờ xem ra mày quả nhiên là ruột thịt, bản lĩnh quyến rũ đàn ông rất lợi hại.”
Kiếp trước Mộc Lạp Lạp chính là như vậy, luôn không cố kỵ chút nào nói ra những lời trong lòng. Mặc dù chuyện cô nói đều là thật, nhưng khi không có người tin cô thì cô nói sự thật cũng sẽ biến thành lý do để người ta phỉ nhổ.
Khi đó cô vô cùng không hiểu, có một số việc thật ra có thể đổi một cách khác càng tiện hơn để giải quyết, mà không chỉ đã miệng tạm thời.
Bây giờ tuy cô đã hiểu, nhưng cũng vẫn phải làm như vậy, ít nhất bây giờ không thể lộ tẩy.
Dù sao thì Thẩm Văn Xương vốn chán ghét mình, biểu hiện của mình quá đáng một chút là vì khiến cho sự chán ghét của hắn đối với mình sâu hơn mà thôi.
Mình chỉ cần ở trong công ty của Thẩm Văn Xương, còn sợ gì tìm không được cơ hội sửa đổi hình tượng?
Mộc Diệp trực tiếp dựa ở trên vai Thẩm Văn Xương nhỏ giọng khóc nức nở, bộ dạng quyến rũ mê người quả thật khiến người ta đau lòng. Sợ là bất cứ ai thấy hình ảnh như vậy đều sẽ cho rằng Mộc Lạp Lạp là một kẻ xấu, Mộc Diệp là một người vô tội bị hại.
Thẩm Văn Xương dỗ dành Mộc Diệp, lạnh lùng nói: “Mộc Lạp Lạp, nếu không phải nể mặt cô là chị của Mộc Diệp, hôm đó tôi đã không cho cho vào làm việc ở công ty của tôi.”
Mộc Lạp Lạp nhướng mày: “Nói như là tôi rất muốn vào ý. Thế nào, Thẩm thiếu gia định bụng yêu ai yêu cả đường đi, tiện đường thiên vị tôi người chị này một phen?”
Thẩm Văn Xương bị thái độ của Mộc Lạp Lạp làm cho tức giận hoàn toàn: “Mộc Lạp Lạp, cô thật sự được lắm!”
Hắn nhìn về phía Phó Cảnh Phi: “Hôm nay là nể mặt Phó thiếu chúng tôi mới đến gặp mặt. Nghĩ nếu như Mộc Lạp Lạp có thay đổi để cho Mộc Diệp nói tốt giúp cô ta, cho cô ta trở lại Mộc gia. Bây giờ xem ra hoàn toàn không cần thiết.”
Trong lòng Mộc Lạp Lạp lộp bộp một tiếng. Trời ạ, cô diễn quá chuyên tâm đến mức quên mất Phó Cảnh Phi còn ở chỗ này đây!
Phó Cảnh Phi vẫn im lặng không lên tiếng ngồi ở đó, bầu không khí quanh thân đều thu liễm, mặt mày sắc bén vẻ châm biếm, cười như không cười, thờ ơ lạnh nhạt với tất cả.
Cuối cùng Mộc Lạp Lạp cũng biết tại sao Mộc Diệp muốn biểu hiện yếu đuối như vậy. Ngoại trừ tiếp tục tăng thêm chán ghét của Thẩm Văn Xương đối với mình, quan trọng nhất có lẽ là muốn khiến cho mình lộ bộ mặt thật, để Phó Cảnh Phi chứng kiến chứ gì?
Hiện giờ người duy nhất sẵn lòng chứa chấp mình cũng chỉ có Phó Cảnh Phi. Nếu như Phó Cảnh Phi bởi vì mình biểu hiện đủ loại xấu xa mà không nhịn được nữa, nói không chừng cũng sẽ cách xa mình như những người khác.
Cô vừa biểu hiện hung hăng như vậy, nhưng không thật sự như Mộc Diệp nói!
Mộc Lạp Lạp của quá khứ dĩ nhiên sẽ không quan tâm đến những điều này, nhưng bây giờ cô gần như xem Phó Cảnh Phi trở thành cọng cỏ cứu mạng duy nhất của mình, sao có thể ngay cả anh cũng mất đi?
Mộc Diệp tựa vào vai Thẩm Văn Xương khóc thầm, trong lúc không ai thấy, cười rất nham hiểm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]