Chương trước
Chương sau
Mộc Lạp Lạp dừng lại: “Đây, đây, đây không phải cùng một vấn đề!”

Phó Cảnh Phi cách cô rất gần, dường như hít thở của hai người đều có thể đan lại với nhau, sinh ra cảm giác ái muội.

“Em báo thù xong sẽ trở lại Mộc gia, có phải vậy hay không?” Phó Cảnh Phi dùng giọng điệu nặng nề hỏi cô, âm cuối xuống giọng, mang theo một chút tức giận mờ nhạt.

Sao anh lại đột nhiên nói tới đề tài này! Mộc Lạp Lạp không biết có phải Phó Cảnh Phi này bị thần kinh không, mới vừa rồi tốt đẹp, liền lại quấn vào vấn đề này.

Trong đầu bỗng có một ý nghĩ, Mộc Lạp Lạp hỏi anh với vẻ không chắc chắn: “Không phải là vừa rồi Mộc Diệp nói cái gì với anh chứ?”

Con ngươi đen như mực của Phó Cảnh Phi không chớp một cái, giống như ngầm thừa nhận.

“Em biết mà!” Mộc Lạp Lạp thoáng cái rất tức giận. “Ả quả nhiên là phải nắm bắt tất cả cơ hội gây chia rẽ, muốn khiến em trở nên cô lập hoàn toàn, tốt nhất là chỉ có thể cô đơn một mình, ả mới yên tâm.”

Phó Cảnh Phi tiếp tục nhìn cô. Sống mũi cao dưới ánh đèn tạo thành một độ cong rất đẹp, đôi môi thoạt nhìn hơi bạc tình mím lại với nhau, vẫn không nói một lời.

Dưới sự hận thù đối với Mộc Diệp, Mộc Lạp Lạp vỗ vỗ ngực cam đoan: “Em thề, dù báo thù xong em cũng sẽ không rời đi.”

Nhưng có một câu còn chưa nói ra, đó là sẽ xem Phó Cảnh Phi như người thân mà đối đãi.

Dù sao bây giờ Mộc gia đối với cô mà nói chỉ là một cục tức nghẹn ở trong lòng, bởi vì đã bị Mộc Diệp đoạt đi nên mới canh cánh trong lòng, đợi đến lần nữa đoạt lại thứ thuộc về cô, cô cũng sẽ không quan tâm nữa.

Nhưng may là cô không nói ra ý nghĩ chân thật, nếu như Phó Cảnh Phi biết, cuộc sống sau này của cô cũng đừng muốn được yên ổn.

Trong mắt Mộc Lạp Lạp, Phó Cảnh Phi như là người đứng ở trên mây, cô hoàn toàn không đáng giá để anh đối với cô tốt vô điều kiện như vậy, phải có người tốt hơn cùng với anh mới đúng.

Cô muốn làm chính là để Phó Cảnh Phi đừng lại theo như kiếp trước, vì cô mà gặp nhiều phiền não, sau này đi một bước nhìn một bước đi.

Phó Cảnh Phi nghe xong cam đoan của Mộc Lạp Lạp, trong mắt rốt cuộc nổi lên ý cười nhợt nhạt.

Sở dĩ anh như vậy với Mộc Lạp Lạp cũng không hoàn toàn như Mộc Lạp Lạp nghĩ. Mặc dù Mộc Diệp đã nói một chút gây chia rẽ, nhưng hoàn toàn không có vào tai của Phó Cảnh Phi.

Anh cố ý hỏi như vậy, mục đích chính là chọc giận cô, sau đó đạt được cam đoan của cô.

Nếu như bàn về bụng dạ, một trăm Mộc Lạp Lạp cũng không sánh bằng Phó Cảnh Phi.

Người này có rất nhiều cách ăn trọn cô, chẳng qua phải xem anh có muốn làm như vậy hay không mà thôi.

“Ăn cơm trước, sau đó về nhà.” Phó Cảnh Phi nói dứt khoát, bảo người phục vụ dọn đồ ăn lên.

Hôm nay sở dĩ muốn cho Mộc Lạp Lạp gặp Mộc Diệp và Thẩm Văn Xương là để cho bọn họ biết rõ, mặc kệ tình cảnh hiện giờ của Mộc Lạp Lạp ra sao, đều là người của Phó Cảnh Phi anh.

Nếu không phải vì Mộc Lạp Lạp đề xuất ý tưởng muốn tự báo thù, Phó Cảnh Phi cũng đã tính giải quyết toàn bộ Mộc Diệp. Nếu Mộc Lạp Lạp có ý này, vậy anh theo cô chơi một chút, bất quá chỉ lãng phí chút thời gian mà thôi.

Mặc cho Mộc Lạp Lạp gặp phải cái gì, cuối cùng đều sẽ có anh đi giải quyết.

Người của anh thì do chính anh đến che chở, cô thích như thế nào thì chơi như thế đó, chỉ cần… cô không rời khỏi anh.

Mộc Lạp Lạp cũng thả lỏng lòng mình, cùng Phó Cảnh Phi ăn xong bữa cơm rồi mới về nhà.

Mà trước đó, Thẩm Văn Xương mang theo tức giận rời đi cùng Mộc Diệp, trên đường trở về đều vô cùng im lặng.

Mộc Diệp dịu dàng tựa vào lòng Thẩm Văn Xương, giọng khẽ khàng chậm rãi: “Văn Xương…”

Tầm mắt của Thẩm Văn Xương đặt bên ngoài cửa sổ, không biết suy nghĩ cái gì mày kiếm nhăn lại, nhìn ra được tâm tình không tốt.

“Sao vậy?” Nhưng hắn vẫn thu hồi lửa giận sinh ra ở chỗ Phó Cảnh Phi, sờ sờ mái tóc đen của Mộc Diệp.

Mộc Diệp là một người yêu dễ thương, dịu dàng hiểu ý người, lại khác với phụ nữ thông thường, không thèm quan tâm đối với tiền tài của hắn, có cá tính của mình, là loại người Thẩm Văn Xương chưa từng gặp cho tới bây giờ, bất tri bất giác đã bị cô ấy thu hút.

Hiện nay hai người cùng với nhau cũng có một khoảng thời gian rất dài, tình cảm vững chắc, không có bất kỳ trắc trở gì.

Vừa vặn gia thế của cô ấy cũng rất tốt, không đến mức khiến người của Thẩm gia có bất mãn gì, giống như mọi thứ đều nước chảy thành sông*.

(*mọi việc thành công một cách tự nhiên)

Thế nhưng bây giờ Thẩm Văn Xương lại có chút bực dọc không rõ, luôn cảm thấy có thứ gì đang phiền não hắn, nhưng lại không tìm ra được nguyên nhân cụ thể.

“Những lời Phó Cảnh Phi nói ngày hôm nay là có ý gì?” Mộc Diệp nhìn Thẩm Văn Xương, nũng nịu hỏi hắn. “Không phải Phó Cảnh Phi muốn giúp chị em trở lại Mộc gia chứ?”

Nhắc tới hai người này, mặt Thẩm Văn Xương thoáng hiện lên chút mây đen rồi nhanh chóng ẩn đi. Hắn bình tĩnh không chớp mắt trả lời: “Có lẽ vậy, sao bỗng nhiên hỏi cái này?”

“Em nghĩ rằng… nếu như chị có thể trở lại thì tốt vô cùng. Một mình chị ấy cứ ở Phó gia cũng không tốt lắm đâu. Hai người hiện giờ lại không có quan hệ gì, thanh danh của chị ấy sẽ có bị ảnh hưởng hay không? Ngộ nhỡ sau này Phó Cảnh Phi đổi ý không cần chị ấy nữa, đó chẳng phải là khiến chị ấy được một mất mười sao?”

Mắt Thẩm Văn Xương đầy yêu thương nhìn Mộc Diệp: “Sao em lúc nào cũng khờ như vậy, em xem Mộc Lạp Lạp đối với em như thế, em vẫn bênh vực cô ta?”

Mộc Diệp cúi đầu, tựa vào trong ngực Thẩm Văn Xương, giọng nói dịu dàng, nhưng ánh mắt sắc bén hung ác: “Chị ấy trước sau gì cũng là chị của em, cho dù chị ấy làm cái gì, em đều phải tha thứ cho chị ấy, không phải sao?”

Thẩm Văn Xương thở dài: “Cho nên em mới lúc nào cũng thua thiệt cô ta. Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, không cần phải nhường nhịn cô ta. Cái loại tính tình kiêu căng như cô ta nhất định là bị các người nhường nhịn đủ điều mà thành.”

Mộc Diệp nói: “Vậy làm sao bây giờ? Nghe giọng điệu của chị như không muốn quay về Mộc gia? Cho dù có Phó Cảnh Phi giúp chị ấy, ba không đồng ý thì chị ấy vẫn không cách nào quay về.”

Thẩm Văn Xương đang suy nghĩ vấn đề này, tạm thời không trả lời.

Mộc Diệp nhân cơ hội mở miệng: “Bằng không thì em nói với ba một tiếng, để cho chị ấy tạm thời quay về, cũng không thể ở mãi tại Phó gia chứ? Tuy Phó gia gia đại nghiệp đại, nhưng chị ấy có thể cùng với anh ta hay không cũng chỉ là một câu nói của anh ta? Nếu anh ta nói không cần chị ấy, chị ấy tốt xấu gì cũng có thể ở nhà của mình.”

Tổng kết lại ý của Mộc Diệp là muốn nghĩ cách đem Mộc Lạp Lạp về nhà, không nên để cô tiếp tục sống chung một chỗ với Phó Cảnh Phi.

Thẩm Văn Xương không khỏi nghĩ tới khuôn mặt với nụ cười rực rỡ quyến rũ kia, giống như là tinh linh trong rừng, dễ dàng câu hồn phách người ta.

“Tuỳ em vậy, tự em quyết định là được rồi, dù sao thì cô ấy là chị của em.” Thẩm Văn Xương nhìn như không có ý kiến.

“Vậy đến lúc đó anh cũng giúp chị nói tốt với ba nhé? Nếu không thì em sợ ba sẽ không đồng ý, ông ấy bây giờ bị chị làm tức giận đến tim cũng không tốt lắm.”

“Ừm.”

Mộc Diệp lấy được trả lời khẳng định, cười rất vui vẻ.

Chị của tôi ơi, có cái gì càng khốc liệt hơn so với đạt được rồi lại mất đi đây? Chờ đến khi chị về đến nhà, lại phát hiện chị chẳng là cái thá gì, khi chị nghĩ muốn quay lại thì phát hiện ngay cả Phó Cảnh Phi của chị cũng không muốn chị nữa, chị có sụp đổ hay không đây? Có thể tiếp tục giương giương đắc ý giống như bây giờ hay không?

Tôi chờ xem bộ dáng thê thảm nhất của chị.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.