Chương trước
Chương sau
Gần như chỉ khẽ dùng sức, Mộc Lạp Lạp liền theo động tác của Phó Cảnh Phi mà ngã về phía anh, tiếp đó cả người đều ngã xuống trong lòng của anh.

Ngã vào trên người Phó Cảnh Phi, khuỷu tay chống trên lồng ngực anh, khuôn mặt cách Phó Cảnh Phi gần đến có thể ngửi được mùi thơm thảo mộc nhàn nhạt ở trên người anh, hình như là mùi của một loại sữa tắm, rất dễ chịu.

Nhưng khoảng cách này thật sự quá gần, ngay cả hít thở cũng đan vào với nhau. Tim Mộc Lạp Lạp không khống chế được nhảy dựng điên cuồng, nhất thời mất đi phản ứng.

Mộc Lạp Lạp: “…”

Phó Cảnh Phi có vẻ như vô cùng thoả mãn với trạng thái này, khoé môi hơi nhếch lên một độ cong, bàn tay nắm chặt cổ tay của Mộc Lạp Lạp, cũng không có ý định buông ra.

Hồi lâu suy nghĩ mới rốt cuộc tìm về, Mộc Lạp Lạp không được tự nhiên cựa quậy thân thể, ý đồ cách xa Phó Cảnh Phi.

“Vậy ừm… có chuyện gì chúng ta hẵng nói sau, Phó Cảnh Phi, anh trước hết để cho em đứng lên đã.”

“Ừm.” Phó Cảnh Phi đáp một câu, nhưng vẫn cứ bình tĩnh ngồi không nhúc nhích, khiến Mộc Lạp Lạp tiếp tục bị mắc kẹt trong bầu không ngượng ngùng.

Tuy nói bọn họ có hôn ước trong người, đồng thời đã ở chung với nhau dưới một mái nhà lâu như vậy, nhưng cho dù tính đến kiếp trước, Mộc Lạp Lạp cũng chưa từng có tiếp xúc mập mờ như vậy với Phó Cảnh Phi.

Phó Cảnh Phi chưa từng ép buộc cô làm bất cứ chuyện gì, tất cả đều dựa vào ý nguyện của cô.

Cho nên đối mặt với tình huống ngã vào trong lòng của Phó Cảnh Phi lúc này, toàn bộ tâm trí Mộc Lạp Lạp đều mơ hồ, hoàn toàn không có cách nào suy nghĩ. Cô cũng từ trước đến nay không am hiểu đi đối phó với mấy vấn đề như thế này.

Mà khi cô nhìn Phó Cảnh Phi, trong đối diện ở khoảng cách gần, vẻ thâm trầm ẩn chứa bên trong đôi mắt đen nhánh kia của Phó Cảnh Phi khiến Mộc Lạp Lạp tại thời điểm này đều mất đi khả năng suy nghĩ, như là có trong đáy mắt anh nổi lên bầu trời đầy sao bất tận, quyến rũ lòng người.

“Phó Cảnh Phi…” Mộc Lạp Lạp gần như là dùng giọng cầu xin tha thứ để nói. Trước kia Phó Cảnh Phi chưa từng… cố tình bắt nạt cô như vậy. Cô ngoại trừ từng lớn giọng la lối cãi nhau với anh thì không còn có biện pháp nào khác đối mặt với anh.

Huống chi lúc này Phó Cảnh Phi tuấn tú làm say lòng người. Mộc Lạp Lạp đối diện ở khoảng cách gần như vậy, tuy rằng rất không muốn thừa nhận nhưng cũng phải nói một câu, gương mặt này của Phó Cảnh Phi thật sự là hoàn mỹ.

Dưới sự chấn động tâm thần, Mộc Lạp Lạp tốn thời gian thật dài mới khiến cho mình tỉnh táo lại, ép bản thân mình không để ý đến sắc đẹp quyến rũ của Phó Cảnh Phi.

Ánh mắt Phó Cảnh Phi chợt động đậy, nhưng cũng không tiếp tục nữa, mà là buông lỏng tay ra, để cho Mộc Lạp Lạp có cơ hội bò dậy từ trên người anh.

Nhưng động tác đứng dậy của Mộc Lạp Lạp thật không khéo đụng phải một chỗ nhạy cảm, khiến cho đầu chân mày của Phó Cảnh Phi trong nháy mắt nhíu chặt.

Hầu kết lăn lộn vài cái, Phó Cảnh Phi mới nén xuống ngọn lửa cháy hừng hực, bình tĩnh nói: “Không sao, em về phòng trước đi.”

“Ồ.” Mộc Lạp Lạp ngoan ngoãn đáp một tiếng. Sau khi được Phó Cảnh Phi đồng ý thì lập tức vui vẻ cách xa cái nơi khiến cho tim cô đập rộn lên này.

Bởi vì trốn quá nhanh, cô cũng không có thấy cặp mắt nổi lên đỏ ửng của Phó Cảnh Phi, dục vọng ẩn sâu bên trong đang hừng hực sôi trào.

Sau khi Mộc Lạp Lạp trở về phòng thì vội rót ly nước, mới ức chế được thần kinh không hiểu sao hưng phấn. Mới vừa rồi tiếp xúc thân mật với Phó Cảnh Phi khiến cho hít thở của cô tới giây phút này đều vẫn không cách nào ổn định.

Thậm chí nghĩ tới hình ảnh mới vừa rồi, Mộc Lạp Lạp cũng còn lòng hơi sợ hãi.

Cảm giác tâm thần run rẩy trong khoảnh khắc tựa vào trên người Phó Cảnh Phi kia, căn bản là khó có thể nói rõ.

Sau khi tắm xong, sự khô nóng toàn thân cô cuối cùng đều biến mất, Mộc Lạp Lạp nằm trên giường không nhịn được suy nghĩ đến chuyện ngày hôm nay, nhất là gặp mặt cùng Ngôn Viễn.

Những chuyện mà hôm nay Ngôn Viễn nhắc tới, ví dụ như hỏi cô có muốn trở về Mộc gia hay không, khiến cho bây giờ Mộc Lạp Lạp nghĩ đến liền phải đề cao cảnh giác.

Không thể hiểu sao Ngôn Viễn lại nhắc tới quay về Mộc gia như vậy. Y biết mình bị đuổi ra khỏi Mộc gia có bao nhiêu uất ức, điều kiện để có thể trở về quả thật cũng đủ hấp dẫn.

Cũng đủ để cho cô quyết định đi mạo hiểm… Mạo hiểm ăn cắp cổ phần trong tay Phó Cảnh Phi, sau đó nhờ vào đó mà trở lại Mộc gia.

Trước kia Mộc Lạp Lạp rất muốn quay về, cô vội vã muốn có được tha thứ của cha, cũng vội vã muốn tạo nên hình tượng của mình ở Mộc gia và chứng minh với bên ngoài lần nữa, mình mới là tiểu thư danh chánh ngôn thuận duy nhất của Mộc gia, Mộc Diệp gì đó bất quá chỉ là con gái của một tiểu tam mà thôi, không lên được mặt bàn.

Bởi vậy so với một Phó Cảnh Phi, điều kiện trở lại Mộc gia thoạt nhìn đúng là đầy hấp dẫn.

Không thể không nói, sau khi Ngôn Viễn đưa ra cái kế hoạch này của Mộc Diệp, thật sự đủ để hiểu Mộc Lạp Lạp.

Có lẽ thật sự như Mộc Diệp đã từng nói khi cười nhạo Mộc Lạp Lạp, ả vì khiến cho Mộc Lạp Lạp thân bại danh liệt, vì huỷ hoại cô, đã hoàn toàn lên kế hoạch, cho nên ả nhất định sẽ thắng.

Mà Mộc Lạp Lạp vẫn luôn trong trạng thái bị động, tự cho là đúng chủ động xuất kích đều nằm trong ý muốn của Mộc Diệp, ngược lại hại chính mình.

Nhưng dùng điều kiện quay về Mộc gia để lừa gạt Mộc Lạp Lạp đi đoạt cổ phần công ty của Phó Cảnh Phi, ý tưởng này tuy tốt nhưng cũng chỉ là đối với Mộc Lạp Lạp của kiếp trước mà thôi.

Mộc Lạp Lạp của bây giờ tuyệt đối không có khả năng làm ra chuyện ngu ngốc như vậy.

Dù sao cô cũng sớm mất đi mọi kỳ vọng đối với Mộc gia, bây giờ cảm thấy người quan trọng hơn… là Phó Cảnh Phi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.