Chương trước
Chương sau
Một buổi tối nào đó, Mộc Lạp Lạp đã nhờ vả Phó Cảnh Phi, bảo anh phái người giúp cô điều tra một chuyện, đương nhiên là có liên quan với Mộc Diệp. Tuy nhiên, Mộc Lạp Lạp trong quá khứ cũng chưa kịp hiểu rõ ràng những điều cô muốn biết thì đã chỉ còn lại một vong hồn.

Trên thực tế tại thời điểm đó cô cũng không phải không thể chịu đựng, chẳng qua là thiếu đầu óc, lại quá dễ dàng tin tưởng người khác, thêm hơi tự phụ nên mới đưa đến kết quả cuối cùng.

Lúc đó cô thật ra đã sắp tìm được một số nhược điểm có liên quan đến Mộc Diệp, nhưng đáng tiếc thiếu một chút may mắn cùng thời gian. Bây giờ có cơ hội sống lại, tất cả còn chưa kết thúc, cô đương nhiên có thể tìm cơ hội cố gắng xoay chuyển tình thế.

Nếu như chuyện kia thật sự giống như một ít manh mối mình điều tra được hồi đó, như vậy cô đã có thể chân chính lấy được nhược điểm có thể phá huỷ Mộc Diệp.

Đáng tiếc bây giờ cô còn chưa có năng lực đi điều tra chân tướng cái chết của mẹ, nhưng không biết làm sao nói cho Phó Cảnh Phi. Bởi vì đã không còn quyển nhật ký kia, mất đi chứng cứ, vô duyên vô cớ nói Mộc Diệp là hung thủ giết chết mẹ của mình, ngay cả chính Mộc Lạp Lạp cũng biết rất không đáng tin cậy. Chỉ có thể chờ đến thời gian thích hợp, chờ đến lúc cô có thể có một chút chứng cứ, mới nói rõ lý do cho anh nghe.

Lúc ăn trưa Mộc Lạp Lạp đi cùng với Ric, người mời là Ric, ở nhà ăn của nhân viên công ty.

“Chiều nay cô có bận không? Buổi chiều tôi thường thấy cô đều đang làm việc.” Mộc Lạp Lạp chớp chớp mắt, dáng vẻ giống như thật sự rất thắc mắc.

“Có sao? Khoảng thời gian trước nhiều việc lắm, cho nên mới tăng ca buổi chiều. Hôm nay xử lý cũng tàm tạm rồi, không cần làm thêm giờ.” Ric cười cười. Đầu tóc ngắn của cô ta thật sự rất giống nam sinh, nhưng lúc cười lên lại có vài phần dễ thương.

“Như vậy thật vất vả.”

Mộc Lạp Lạp nhìn chằm chằm dĩa cơm, bỗng nhiên nói: “Vừa rồi Lưu Hi tới tìm tôi đó.”

Ric nhướng nhướng mày: “Ồ? Cô ta nói gì với cô?”

Mộc Lạp Lạp nhe răng cười: “Cô ta nói Lina không tức giận, còn nữa, cô ta nói Lina bảo tôi cẩn thận một chút.”

Ric thắc mắc: “Cẩn thận một chút? Cẩn thận cái gì?”

Mộc Lạp Lạp cắn cắn đũa, tựa như rất nghi hoặc: “Tôi cũng không biết nữa. Lưu Hi nói, Lina kêu tôi trong công việc còn phải cẩn thận nhiều hơn, không phải, nghe hình như Lina phát hiện chuyện gì, là đang nhắc nhở tôi chăng? Hơn nữa, tôi nói cho cô biết á, tôi chỉnh lý văn kiện thật sự không có sai, nhưng không biết vì sao đến chỗ Lina thì có sai lầm, Lina nhìn một cái là biết.”

Động tác gắp thức ăn của Ric không dễ phát hiện hơi dừng một chút, hồi lâu mới nói: “Ý của cô nói là có người động tay ở bên trong? Là phải cẩn thận một chút mới tốt?”

Mộc Lạp Lạp không tiếp tục đề tài này nữa, nhanh chóng ăn xong bữa trưa.

Cô không có nói cho Ric, vừa rồi Lưu Hi tìm đến cô hoàn toàn không có nói những lời này.

Hơn nữa từ trong trò chuyện với đồng sự lúc trước, Mộc Lạp Lạp cũng biết một thói quen của Lina.

Lúc cô ta xem văn kiện thường không lưu lại đến ngày hôm sau, sẽ mang về nhà trong đêm đó.

Mà hôm qua lúc cô giao văn kiện cho Ric, Lưu Hi đã về từ trước, hình như là đi hẹn hò với bạn trai.

Nếu không có quan hệ thân thiết bất chợt cùng với các đồng nghiệp xung quanh, bọn họ cũng sẽ không nói nhiều chuyện ngồi lê đôi mách cho Mộc Lạp Lạp biết như vậy. Nhưng bởi vì Lina làm khó dễ cô một trận ở trước mặt mọi người, khiến cho Mộc Lạp Lạp hỏi bọn họ cũng đều có vẻ danh chính ngôn thuận hơn nhiều, mà bọn họ càng vui lòng nói cho Mộc Lạp Lạp biết hơn.

Nhìn dáng vẻ này, ít ra loại bỏ hiềm nghi Lưu Hi.

Còn lại Lina và Ric. Mộc Lạp Lạp gần như không chút do dự xác định đối tượng mình nghi ngờ.

Bởi vì trong chuyện ngồi lê đôi mách từ đồng sự, Mộc Lạp Lạp còn biết một chuyện thú vị khác.

Lina cùng Mộc Diệp… được coi là kẻ thù đối đầu.

Bởi vì từng có một người bị Mộc Diệp đuổi ra khỏi công ty, cô ta là em gái của Lina.

Rất nhiều người nói trong lòng Lina nhất định ghi hận Mộc Diệp, nhưng cô ta rốt cuộc chỉ là một quản lý, không sánh bằng Mộc Diệp, phu nhân của Tổng giám đốc.

Dưới tình huống ghi hận, Lina có thể giúp Mộc Diệp làm bất cứ chuyện gì sao?

Tỉ lệ thật sự rất nhỏ.

Cho nên vừa rồi Mộc Lạp Lạp mới thử Ric một chút. Tuy rằng cô ta biểu hiện tốt, nhưng động tác nhỏ trong khoảnh khắc đó, Mộc Lạp Lạp liền có thể xác định.

Nhất định là cô ta đã lén động tay động chân ở trong văn kiện.

Với ý nghĩ này, Mộc Lạp Lạp dưới gầm bàn gửi một tin nhắn cho một đồng nghiệp, rất nhanh có người đến tìm cô.

“Lạp Lạp, đợi lát nữa đi mua trà sữa cùng nhau nhé?”

“Được.” Mộc Lạp Lạp sảng khoái đồng ý, quay đầu hỏi Ric. “Cô muốn đi cùng không?”

Ric lắc đầu: “Tôi không đi, các cô đi đi.”

Mộc Lạp Lạp cùng đồng nghiệp nói tạm biệt với cô ta, đi ra ngoài mua trà sữa.

Sau khi thấy Ric rời khỏi, Mộc Lạp Lạp bỗng nhiên ôm bụng nói: “A… Hình như tôi ăn đến hỏng bụng rồi.”

“Không thể nào, làm sao vậy? Cần uống thuốc không?”

“Cô chờ tôi đi nhà vệ sinh một chuyến, có thể là tiêu chảy. Cô về phòng làm việc trước đi, chút nữa tôi sẽ cùng cô đi.”

Đồng nghiệp gật đầu.

Mộc Lạp Lạp vội chạy như một làn khói, bước chân nhanh không giống như người bị tiêu chảy chút nào. Cô chạy ra khỏi căn tin của nhân viên, đồng thời len lén đi theo sau Ric.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.