Chương trước
Chương sau
Mộc Lạp Lạp trực tiếp làm lơ trêu chọc của Hứa An Chi đối với mình và Phó Cảnh Phi, chuyên tâm chọn món ăn mình thích.

Sau khi gọi thịt viên kho, sườn xào chua ngọt, gà hầm nấm thì Mộc Lạp Lạp vui vẻ bỏ thực đơn xuống: “Còn lại các anh chọn đi.”

Các món ăn của Kim Trản Phường bao gồm đại giang nam bắc, ông chủ còn tinh thông các món Âu, cho nên khách tới đây bất kể là đến từ đâu, đều có thể tìm được món ăn hợp khẩu vị của mình.

Phó Cảnh Phi tiện thể giao nhiệm vụ gọi món ăn cho Hứa An Chi. Vốn anh không quá chú ý đến thức ăn, chọn chỗ này cũng là vì nghĩ đến Mộc Lạp Lạp một kẻ tham ăn như thế.

Rõ ràng khoảng thời gian trước còn là người ầm ĩ tuyệt thực, bây giờ đối với thức ăn lại đặc biệt yêu thích, Phó Cảnh Phi nghĩ, nếu bây giờ bảo Mộc Lạp Lạp ầm ĩ tuyệt thực, khẳng định là cô sẽ không chịu.

Hứa An Chi tuỳ ý chọn hai món ăn. Chỉ có ba người nên cũng ăn không nhiều lắm, không cần phải quá lãng phí.

Trong lúc chờ thức ăn, Hứa An Chi nói đến một vụ án mình tiếp nhận gần đây, anh ta là luật sư biện hộ, có thể nói là mệt nát óc.

Mộc Lạp Lạp cười: “Không phải đại luật sư Hứa có thể dễ dàng đối phó sao?”

Hứa An Chi nhún vai: “Hai vợ chồng ly hôn lẽ ra là chuyện vô cùng đơn giản, bên nhà trai trước khi cưới thì có hành vi lệch lạc, ai biết nguyên cáo cũng nuôi trai ở bên ngoài, còn không nói cho tôi biết.”

“Luật sư Hứa cũng phải xử lý án ly dị?”

“Chỉ cần kiếm được tiền, vụ án gì mà tôi không nhận?” Hứa An Chi không cảm thấy mất mặt chút nào, dù sao làm nghề này có mấy ai mục đích cuối cùng không phải là vì tiền? Con người anh ta vô cùng thực tế, không muốn dùng mấy cái danh hiệu giả dối đến trang hoàng cho mình, anh ta không che đậy đối với bất cứ ai.

“Được rồi, luật sư Hứa rõ là thành thật.”

Hứa An Chi liếc Phó Cảnh Phi một cái. Lúc này Phó Cảnh Phi tựa lưng vào ghế dựa, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt từ đầu đến cuối đều đặt ở trên người Mộc Lạp Lạp.

Vẻ cưng chiều trong mắt anh đều tràn ra từ trong hốc mắt.

Bởi vì Mộc Lạp Lạp quen biết Hứa An Chi không bao lâu, cho nên vẫn thật cảm thấy hứng thú đối với người này. Đương nhiên, nguyên nhân rất lớn trong sự hứng thú này là bởi vì Hứa An Chi có thể trở thành bạn bè của Phó Cảnh Phi, hơn nữa quan hệ với anh không tệ, đây thật là chuyện hiếm thấy.

Con người Phó Cảnh Phi tuyệt đối tính tình cổ quái, vui buồn không rõ, mưa nắng thất thường, huống hồ còn có bối cảnh gia đình kia, không phải ai cũng có bản lĩnh làm bạn bè với Phó Cảnh Phi.

Chắc hẳn rất nhiều người tiếp cận Phó Cảnh Phi đều mang theo ý nghĩ dựa vào quyền thế, chỉ cần có thể dính líu quan hệ cùng Phó Cảnh Phi, ở trong thành phố Long này, bất kể làm chuyện gì đều có thể dễ dàng hơn nhiều.

Mà quan hệ của Hứa An Chi và Phó Cảnh Phi, Mộc Lạp Lạp có thể nhìn ra, bọn họ là bạn bè chân thành nhất, cho nên Mộc Lạp Lạp vẫn thật tò mò con người Hứa An Chi này.

Trong thành phố Long, có Hứa gia nào thế lực khổng lồ ư?

Mộc Lạp Lạp phát hiện mình nhất thời thật sự nghĩ không ra.

Thành phố Long vô cùng to lớn, trên thực tế ngay cả giới thượng lưu cũng được chia làm mấy khu vực. Có đôi khi cảm thấy cái giới này vô cùng nhỏ hẹp, tất cả chuyện ngồi lê đôi mách đều có thể truyền bá thần tốc, thậm chí không có bí mật gì để nói.

Nhưng có đôi khi lại cảm thấy bởi thành phố Long này có rất nhiều gia tộc kín đáo chiếm giữ, những gia tộc đó đều lặng lẽ kiềm tiền, tuy không ra mặt nhưng cũng có sức mạnh không nhỏ.

Mộc Lạp Lạp suy nghĩ hơi xuất thần, bất tri bất giác nhìn chằm chằm Hứa An Chi, cứ nhìn anh ta lom lom như vậy hồi lâu.

Mãi đến khi Phó Cảnh Phi ở bên cạnh dần tản ra vẻ không vui.

Hứa An Chi khẽ cười một tiếng, dĩ nhiên là không lo lắng Phó Cảnh Phi tức giận, trái lại trêu ghẹo nói: “Lạp Lạp nhìn tôi chằm chằm lâu như vậy, là đang suy nghĩ gì? Chẳng lẽ cảm thấy dung mạo của tôi đẹp hơn Phó Cảnh Phi?”

Mộc Lạp Lạp đỏ mặt lên, tiếp đó lại oán thầm Hứa An Chi này thật sự là không biết xấu hổ.

Bàn về đẹp trai, coi như khuôn mặt anh ta dễ nhìn nhưng không có gương mặt càng khiến người ta kinh diễm như Phó Cảnh Phi.

Người ta chỉ cần gặp Phó Cảnh Phi lần đầu tiên đều bị gương mặt anh khí mạnh mẽ nhưng đầy quyến rũ của anh mê hoặc.

Như Phó Cảnh Phi, mỗi một đường nét trên gương mặt đều thể hiện con người, đúng là hiếm thấy.

Ánh mắt lại liếc tới trên người Phó Cảnh Phi, Mộc Lạp Lạp không nhịn được nói: “Luật sư Hứa ở thành phố Long mặc dù nổi tiếng là đẹp trai, nhưng bất kể nhìn thế nào đều là Phó Cảnh Phi đẹp hơn chút…”

Hứa An Chi giả vờ tổn thương: “Lạp Lạp cứ đả kích tôi như vậy, thật khiến cho tôi rất đau lòng.”

“Lạp Lạp nói sự thật.” Phó Cảnh Phi nhếch khoé môi, mắt đầy đắc ý nhìn Hứa An Chi. “Cậu quen là được rồi.”

Bởi vì đều là đích thân ông chủ xuống bếp, cho nên tốc độ mang thức ăn lên hơi chậm chút. Người phục vụ cũng chỉ có một, là đàn ông, dáng vẻ cao ngất, mặt mày thanh tú trẻ tuổi, bên môi anh ta treo nụ cười thản nhiên: “Đã đợi lâu.”

Hứa An Chi cười nói: “Vì thức ăn ngon, đợi lâu một chút cũng đáng.”

Người đàn ông gật đầu: “Mời từ từ dùng, có cần gì thì rung chuông là được.”

Trong Kim Trản Phường này ngay cả một anh chàng bưng đồ ăn cũng dáng dấp thật tốt, còn có thể coi như là một phong cảnh.

Trước kia Mộc Lạp Lạp tới đây, người phục vụ cũng không phải là người này, cho nên cảm thấy mới lạ, không khỏi quay đầu nhìn thêm mấy lần.

Song có điều không kịp nhìn lâu một chút, Phó Cảnh Phi đã đưa tay không chút lưu tình xoay đầu cô lại, khẽ nhếch khoé môi: “Ăn cơm.”

Mộc Lạp Lạp không thể cãi lời, chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu: “Ồ.”

Ánh mắt Phó Cảnh Phi lập tức dịu đi vài phần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.