Giờ Mộc Lạp Lạp mới hiểu được vì sao Hứa An Chi trời sinh tính trăng hoa lại có thể được nhiều trái tim của phụ nữ như vậy.
Ánh mắt của anh ta lúc nhìn người khác đặc biệt chăm chú, tự dưng sinh ra một chút vẻ thâm tình.
Thật tốt là Mộc Lạp Lạp đầy đủ định lực, mới có thể dời ánh mắt như không có chuyện gì xảy ra, cười khan một tiếng: “Cái này e là anh phải tự đi hỏi Phó Cảnh Phi.”
Vả lại cô cũng rất muốn biết đáp án của vấn đề này đây.
Hứa An Chi cười thật là vô cùng quyến rũ: “Vậy tôi nên rút thời gian đi hỏi một chút, xem Mộc Lạp Lạp cô rốt cuộc đã bỏ bùa gì Phó Cảnh Phi.”
Mộc Lạp Lạp nhịn không được liếc một cái: “Đi nhanh đi.”
Cô vừa dứt lời, Phó Cảnh Phi liền bưng hai cái ly đi tới. Anh chỉ mặc quần áo ở nhà, nhưng thân người thon dài thanh nhã, khí thế cao quý lộ rõ không thể nghi ngờ.
Phó Cảnh Phi nhìn về phía Mộc Lạp Lạp: “Nhanh đi cái gì?”
Mộc Lạp Lạp: “Em bảo Hứa An Chi mau đi tìm anh.”
“Tìm tôi?” Con ngươi như hai thanh đao của Phó Cảnh Phi trong nháy mắt quét về phía Hứa An Chi. “Cậu lại nói cái gì đó?”
Hứa An Chi giơ tay đầu hàng: “Tôi không có nói gì cả.”
Phó Cảnh Phi thu hồi ánh mắt sắc bén, đặt cái ly trong tay lên bàn, đương nhiên là trước mặt của Mộc Lạp Lạp và anh.
Không có phần của Hứa An Chi.
Phó Cảnh Phi hiếm khi có lòng rỗi rãnh pha một ly cà phê, còn chỉ có phần của hai người, Hứa An Chi khóc than biểu đạt mình bất mãn: “Phó Cảnh Phi, cậu phân biệt đối xử quá đó.”
Phó Cảnh Phi cũng không ngẩng đầu lên uống cà phê, ngón tay thon dài cầm ly cà phê. “Muốn uống thì tự đi mà pha.”
Hứa An Chi oán hận nói: “Thật sự là bây giờ mới nhìn rõ bộ mặt thật của cậu.”
Phó Cảnh Phi từ chối cho ý kiến: “Vậy thì chúc mừng cậu rốt cuộc tỉnh ngộ.”
“Hừ, tôi kêu chú Phó đi pha cà phê cho tôi.” Tính cách của Hứa An Chi thỉnh thoảng rất trật đường ray, nhìn có vẻ như không giống với đại luật sư nổi danh lừng lẫy ở trên toà án kia.
“Ngại quá, bây giờ chú Phó đã đi về.” Phó Cảnh Phi nói lại, ý chỉ chú Phó đã đi nhà chính của Phó gia.
Bên kia chính là nơi cử hành tiệc gia đình hôm nay. Vì bữa tiệc gia đình này mà người nhà họ Phó hàng năm đều phải chuẩn bị thật lâu, cho nên chú Phó cũng cần qua bên kia giúp một tay.
Hứa An Chi nghiêm mặt nói: “Tiệc gia đình tối nay Mộc Lạp Lạp thật sự muốn đi?”
Mộc Lạp Lạp nói xen vào: “Vì sao tôi không thể đi?”
Hứa An Chi nhướn mày: “Tôi chỉ sợ cô tối nay hài cốt không còn.”
Phó Cảnh Phi lạnh lùng nói: “Đừng nói lung tung.”
Hứa An Chi nhún vai: “Tôi đây là cảnh tỉnh Mộc Lạp Lạp mà, người của Phó gia bên kia, mỗi một người đều không phải là đèn cạn dầu.”
Mộc Lạp Lạp không thèm để ý nói: “Nhìn là biết anh không đủ hiểu tôi, người biết Mộc Lạp Lạp tôi, ai mà chẳng biết tôi không phải là đèn cạn dầu?”
Hứa An Chi bật cười: “Vậy thì tốt, xem ra tôi đã quá lo lắng.”
Hứa An Chi cũng là thật lòng nhắc nhở. Anh ta và Phó Cảnh Phi quen biết nhiều năm, đối với rất nhiều tình hình của Phó Cảnh Phi và Phó gia đều biết rõ ràng., cho nên cũng biết tình hình của Phó gia phức tạp bao nhiêu.
Dưới tình hình đó, những thách thức Mộc Lạp Lạp đối mặt cũng không dễ dàng đối phó.
Tuy nhiên có Phó Cảnh Phi hộ tống, ngược lại có thể đơn giản hơn một chút so với tưởng tượng của anh ta.
Nhưng mà sẽ có điều bất trắc hay không, liệu có ai biết được chứ?
Mộc Lạp Lạp nằm nhoài ra bàn, hữu khí vô lực khuấy đều cà phê: “Hứa An Chi, vừa rồi anh không nên nhắc nhở tôi, bây giờ sao khiến tôi hơi hồi hộp.”
Trong mắt Phó Cảnh Phi đầy cưng chiều nhìn Mộc Lạp Lạp, xoa xoa tóc của cô: “Chẳng phải tôi đã nói có tôi ở đây sao?”
Huống chi nếu muốn danh chánh ngôn thuận đứng ở bên cạnh Phó Cảnh Phi, cửa ải này sớm muộn cũng phải qua.
Tuy rằng cái danh chánh ngôn thuận này cũng là Phó Cảnh Phi ép ra, trước đó cũng không có qua sự đồng ý của cô.
Thế nhưng đi tới hôm nay, Mộc Lạp Lạp đã sớm biết mình không cách nào rời khỏi Phó Cảnh Phi, mặc kệ là vì nguyên nhân gì, bọn họ đều giống như là bị số phận trói buộc với nhau.
Hơn nữa đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cho dù hôm nay cho Mộc Lạp Lạp một cơ hội để cuộc sống sau này của cô không còn có bóng dáng của Phó Cảnh Phi, đáp án cuối cùng của cô có lẽ cũng đã được quyết định từ lâu.
“Chẳng qua trước lúc đó, các anh có muốn nói cho em biết một chút tình hình của Phó gia rốt cuộc là như thế nào không, hiện tại cái gì em cũng không biết…”
Phó Cảnh Phi thu tay về, con ngươi sa sầm: “Trước đây em chưa từng hỏi qua.”
“… Được rồi, khi đó em thật sự không quan tâm lắm.” Mộc Lạp Lạp đưa tay chọt chọt cánh tay của Phó Cảnh Phi. “Phó nam thần, xin thương xót nói cho em nghe một chút đi ạ.”
Khoé mắt Phó Cảnh Phi giật giật: “Phó… nam thần?”
“Đúng vậy, bạn học của em đều hình dung anh là như vậy ạ, Phó Cảnh Phi như nam thần.”
Phó Cảnh Phi cười với vẻ trầm ngâm: “Cho nên em cũng cảm thấy như thế sao, hả?”
Lời của tác giả:
Tiệc gia đình sẽ khiến Lạp Lạp phát hiện suy nghĩ trong lòng mình, ừm. Sau đó thì, khà khà khà.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]