Chương trước
Chương sau
Ai có thể đến nói cho cô biết tại sao Hứa An Chi lại ở chỗ này không?

Hơn nữa, chẳng phải hôm nay lúc người đàn ông này đi đã luôn miệng nói mình muốn đi tán gái ư, làm sao bây giờ lại xuất hiện ở chỗ này, hơn nữa còn là thời điểm tiệc gia đình của Phó gia?

Mộc Lạp Lạp nhất thời ngẩn ra, hơi ngây ngốc nhìn Phó Cảnh Nhu đi chào hỏi Hứa An Chi.

Hứa An Chi vẫn cười phong lưu ngả ngớn, cùng Phó Cảnh Nhu ôm một cái, kêu một tiếng: “Dì út, đã lâu không gặp.”

Phó Cảnh Nhu đặc biệt thân mật vỗ trên vai Hứa An Chi một cái: “Thằng ranh con nhà cậu, thật lâu rồi không thấy được cậu, nếu không phải tiệc gia đình lần này thì thật đúng là biến mất bặt vô âm tín.”

Hứa An Chi cười vô tội: “Cháu nào có? Rõ ràng vẫn ở thành phố Long này, là dì út sống quá thoải mái, hoàn toàn quên mất người cháu trai này.”

Dì út? Cháu trai?

Hứa An Chi gọi Phó Cảnh Nhu một tiếng dì út, như vậy theo lẽ anh ta cũng nên gọi Phó Cảnh Phi một tiếng… cậu mới đúng.

Vì thế Hứa An Chi cũng là người của Phó gia?

Thế nhưng anh ta họ Hứa, như vậy chứng minh không phải là trực hệ của Phó gia.

Mộc Lạp Lạp vừa nghĩ tới khả năng duy nhất, chính là cùng thế hệ với cha của Phó Cảnh Phi, ông cụ còn có một người con gái gả ra ngoài, xem ra Hứa An Chi và Phó gia cũng coi là thân thích.

Hèn gì Hứa An Chi nhìn có vẻ rất rõ ràng chuyện nội bộ của Phó gia, thì ra anh ta cũng coi như là nửa người nhà họ Phó.

Hứa An Chi cùng Phó Cảnh Nhu chào hỏi xong liền quay sang chớp chớp mắt nhìn Mộc Lạp Lạp: “Lạp Lạp, thấy tôi rất ngạc nhiên à?”

Mộc Lạp Lạp không ngờ sau khi anh ta đi vào thì lập tức nói chuyện với mình, sửng sốt một chút mới trả lời: “Hơi có một chút.”

Hứa An Chi cười rạng rỡ, tiếp đó ung dung thản nhiên ngồi vào ghế sa lon, thuận tay cầm lên một trái táo gặm: “Bà ngoại của tôi là người nhà họ Phó.”

Lời của anh ta chứng thực suy đoán trước đó của Mộc Lạp Lạp.

Ánh mắt lạnh lùng của Phó Cảnh Phi hơi dịu xuống một chút, mang theo Mộc Lạp Lạp cùng ngồi vào ghế sa lon, tiếp tục hàn huyên.

Phó Cảnh Nhu ở một bên, ánh mắt rất phức tạp nhìn chằm chằm Mộc Lạp Lạp, một hồi mới nói: “Cảnh Phi, nghĩ sao mà hôm nay dẫn người đến?”

Chị ta nói lời này giống như Phó Cảnh Phi mang Mộc Lạp Lạp tới nơi này chẳng qua là một bố thí mà thôi.

“Dựa theo quy củ của Phó gia, Lạp Lạp là vị hôn thê của tôi, sớm nên tới đây.” Giọng của Phó Cảnh Phi bình tĩnh, biểu đạt thái độ rất rõ ràng.

Mộc Lạp Lạp nhìn về phía Phó Cảnh Nhu, chị ta coi như là bề trên của mình, cho nên Mộc Lạp Lạp vẫn rất lễ phép nói hết lời mới vừa rồi chưa nói xong: “Chào chị Ba, em là Mộc Lạp Lạp, rất vui vì hôm nay có thể gặp chị.”

Hơi nâng khoé môi, nụ cười chân thành, thái độ lễ phép, khiến cho không kiếm ra được một lỗi nào.

Ánh mắt Phó Cảnh Nhu hơi hơi thay đổi, tuy vẫn lãnh đạm như cũ nhưng thái độ dịu lại một chút: “Nếu hôm nay đã tới nhà thì chơi cho vui đi.”

Mộc Lạp Lạp cố gắng khiến mình cười ngớ ngẩn một chút: “Được ạ.”

Nếu như người nhà họ Phó bởi vì đồn đãi trong quá khứ mà có ấn tượng xấu với cô, vậy cô cũng chỉ có thể dựa vào bản thân mình để vãn hồi hình tượng trong lòng bọn họ.

Hai cô gái kia sau khi Hứa An Chi vào thì đã đi rồi, Mộc Lạp Lạp không biết bọn họ đi đâu, cũng không có hứng thú đi quan tâm.

Phó Cảnh Nhu ngồi ở phòng khách một hồi, cũng đứng lên nói: “Các người trò truyện trước, tôi đi lên lầu một chuyến.”

Người chị Ba này của Phó Cảnh Phi vừa đi, Mộc Lạp Lạp liền thả lỏng, lập tức tò mò hỏi Hứa An Chi: “Cho nên ở đây vai vế của anh cũng thấp hơn Phó Cảnh Phi?”

Hứa An Chi liếc cô: “Đúng vậy, sao?”

“Không có gì, chỉ nghĩ đến anh gọi Phó Cảnh Phi một tiếng cậu, cũng có thể gọi một tiếng mợ nhỉ.” Mộc Lạp Lạp nghĩ đến mình lại có thể được đại luật sư Hứa An Chi nổi danh lừng lẫy của thành phố Long gọi một tiếng mợ, thật sự ngẫm lại đều cảm thấy rất sảng khoái đó nha!

Chẳng qua Hứa An Chi từ trước đến nay là một người da mặt đủ dầy, ngược lại trêu chọc cô: “Như vậy cô thừa nhận quan hệ của cô và Phó Cảnh Phi? Có điều là nếu muốn trở thành mợ của tôi, vậy cũng phải chờ sau khi cô và Phó Cảnh Phi kết hôn, đúng không Phó Cảnh Phi?”

Trong lòng Mộc Lạp Lạp cả kinh, ước gì có thể tát mình hai cái, tay của cô còn bị Phó Cảnh Phi nắm đây, sao đã đắc ý vênh váo quên sự hiện hữu của anh chứ!

Lòng đầy thấp thỏm quay đầu qua, quả nhiên Phó Cảnh Phi dùng đôi mắt sâu thẳm nhìn cô chăm chú, sau đó nhướn mày nói: “Em muốn kết hôn với tôi bây giờ?”

Mộc Lạp Lạp: “…” Cô nói bao giờ chứ!

Mặt Hứa An Chi nhìn có chút hả hê, còn không ngừng thêm mắm dặm muối: “Tôi xem nha, khẳng định Lạp Lạp nghĩ như vậy, chỉ là da mặt quá mỏng ngại nói ra miệng. Úi chà Phó Cảnh Phi, tôi nói anh cũng không thể khiến con gái người ta chờ quá lâu, đúng không?”

Hứa An Chi, anh là một người lòng dạ hẹp hòi, trừng mắt tất báo! Nguyền rủa anh bị đàn bà bở rơi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.