Editor: Uyên美女
Beta: Tiêu Tiêu
--------------------------------------------
Khi Trịnh Hải Dương nhắn tin Hàn Nhất vốn dĩ không có họp!
Ba bốn ngày nay đều ở một mình thành thành thật thật yên tĩnh, không gọi điện hay nhắn tin cho Trịnh Hải Dương, thậm chí còn chặt đứt thói quen nấu cơm, dù sáng thức rồi có xuống phòng bếp dạo một vòng cho tỉnh cũng buộc bản thân không được mở tủ lạnh.
Mấy hôm nay tự giày vò bản thân muốn chết, không nhắn tin cũng không gọi điện, mà Trịnh Hải Dương còn xem như không có việc gì xảy ra, buổi tối Hàn Nhất đói khát nhìn ca ca, tan nát cõi lòng muốn biết liệu anh có phát hiện ra có gì không đúng không. Nhưng làm cậu thất vọng rồi, thế mà anh ấy không phát hiện gì hết, mỗi ngày như cũ nên làm gì thì làm.
Cậu nhịn không được gọi điện cho Lão Dương, lung tung nói vài câu, quanh co lòng vòng dò hỏi trạng thái gần đây công ty Trịnh Hải Dương, kết quả câu trả lời của gã làm cậu càng thêm hộc máu, mỗi ngày Trịnh Hải Dương tinh thần phấn chấn đi làm, không có chuyện gì hết.
Hàn Nhất đợi 3 ngày, đến này thứ 4 có hơi đần ra, người có chuyện lại thành ra là cậu, đến việc công ty không muốn giải quyết, văn kiện cũng không muốn xem, cơm ăn không ngon, tối cũng lăn qua lộn lại ngủ không được, vì nghỉ ngơi không đủ mà hai mắt thành mắt gấu trúc luôn rồi.
Hàn Nhất trong văn phòng làm đủ các loại tự tàn phá, buồn bực đến hận không thể lăn lộn trên đất, cậu nghĩ xong rồi, 8 năm nỗ lực chẳng lẽ thất bại trong gang tấc? Sao ý chí của anh ấy lại sắt đá đến như vậy? Dù có cục đá chắn trước tim thì cũng nên nóng lên rồi chứ? Chẳng lẽ tim ảnh làm bằng kim cương.
Đến cuối cùng Hàn Nhất thật sự có chút hối hận, cậu uể oải không phấn chấn nổi mà ngồi ở văn phòng, nghĩ thầm tính toán đi, cậu vẫn là phải mau dừng cương trước vực, đây không phải là thử Trịnh Hải Dương mà là đang đâm dao vào tim cậu mà!!!
Thời khắc cuối cùng Hàn Nhất đã thật sự cảm thấy bản thân thất bại, nhưng khi cậu muốn từ bỏ chuẩn bị gọi điện liếm mặt Trịnh Hải Dương, thì cậu phát hiện trước khi tan tầm một tiếng thì anh ấy gọi điện thoại cho mình!!!
Cậu gần như cầm điện thoại nhảy lên, khi nhảy lên biên độ hơi lớn, đụng phải điện thoại nội tuyến, làm thư ký đến gõ cửa hỏi chuyện.
Một khắc kia Hàn Nhất giống như là hải cẩu ở biển chết gió bão dồn dập biến thành báo nhỏ chạy như gió trên đồng cỏ, tinh thần lập tức quay trở lại, đứng sau bàn nâng cằm ý bảo với thư ký không có việc gì, vẻ mặt kia muốn điên cuồng bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Thư ký khép cửa lại, Hàn Nhất cầm di động nhìn nhìn, khóe miệng kéo ra một nụ cười, một bên nhìn 3 chữ nhảy trên màn hình, cảm thấy tim của anh không phải làm bằng kim cương, cùng lắm là mã não.
Hàn Nhất suy nghĩ một chút, vẫn cúp điện thoại, một lần nữa ngồi trở lại, trả lời là bản thân đang họp, gửi xong lại đặt điện thoại ngay ngắn trên bàn làm việc, chờ bên kia hồi âm.
Bên kia hồi âm rất nhanh, hỏi buổi tối có muốn cùng ăn cơm không.
Thời khắc nhìn thấy tin nhắn kia Hàn Nhất thiếu chút nữa rơi hai dòng lệ rong biển mà chạy đi, (╥﹏╥ cái mẹt này đây),nhưng cậu tự khắc chế bản thân, nhịn xuống nhịn xuống, vì thế chỉ trả lời [Được]
Lại thêm mấy cái tin nhắn cậu cũng nhắn cụt lủn như thế, không thừa lời thêm một chữ nào, nhắn xác nhận ăn ở đâu xong cậu gọi vào đường dây nội tuyến cho thư ký, nói bản thân có việc đi trước.
Khi Trịnh Hải Dương đến khách sạn thì phát hiện Hàn Nhất thế mà đã đến trước rồi, vào đến rồi thì anh mới cảm thấy kỳ quái: "Sao em họp nhanh dữ vậy?"
Hàn Nhất trong lòng trào máu, sao cậu lại nhịn không được mà tới trước vậy chứ, cậu quên mất bản thân đã thân đã nhắn là đang họp!!! Vì thế chỉ có thế nói dối: "Vừa nãy giao việc ở gần đây, nên đến sớm."
Nhiều năm như vậy đây là là lần đầu tiên Trịnh Hải Dương ăn một bữa cơm nặng nề như vậy cùng Hàn Nhất. Thường Hàn Nhất là người điều tiết không khí, còn Trịnh Hải Dương phần lớn thời gian đều là ngồi nghe. Nhưng hôm nay Hàn Nhất lại im lặng một cách lạ thường.
Trịnh Hải Dương còn tưởng là do công tác bận rộn, liền hỏi: "Gần đây công ty có chuyện gì sao?"
"Không có, làm sao vậy?:
Trịnh Hải Dương không hiểu ra sao nói: "Không có gì, chỉ là cảm thấy hôm nay em nói hơi ít."
Hàn Nhất vừa nghe xong lời này liền có chút vui vẻ, quả nhiên có tác dụng!! Cậu nhíu mày nói: "Chỉ là có chút phiền lòng về công việc thôi, nhưng vẫn còn ổn ạ."
Trịnh Hải Dương: "Cứ từ từ thôi, nếu thật không được thì ném trả cho cô, dù sao có một số việc vốn dĩ là của cô mà."
Hàn Nhất ừ một tiếng, cố ép bản thân không được lại nói tiếp, Trịnh Hải Dương gắp một miếng da vịt giòn tan, đột nhiên cảm thấy không đúng lắm, giương mắt nhìn về phía bên cạnh, sao hôm nay Hàn Nhất lại nói ít như vậy?
Bữa này Hàn Nhất ăn đặc biệt ngon, Trịnh Hải Dương lại không nếm ra vị gì cả, cảm giác đồ ăn khô cằn, không có vị gì, anh thậm chí hoài nghi khách sạn này đổi đầu bếp rồi.
Mặc dù Hàn Nhất và Trịnh Hải Dương không thường tới đây, nhưng công ty hai người đều có tổ chức tiệc riêng ở phòng bao, vì vậy mấy người quản lý và giám đốc đều có quen biết họ.
Lúc anh và Hàn Nhất ăn xong giám đốc còn đến đây chào hỏi, Trịnh Hải Dương nhíu mày nói: "Có phải mấy anh đổi đầu bếp rồi không?"
Khi anh nói lời này cả Hàn Nhất và giám đốc đều ngẩn người, giám đốc biết Trịnh Hải Dương, biết anh là chủ một công ty bất động sản, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, mỗi năm công ty anh cùng khách sạn cũng có nhiều thương vụ, là khách hàng lớn, không đắc tội được.
Giám đốc vô cùng khẩn trương nói: "Khách sạn chúng tôi không đổi đầu bếp, Trịnh tổng cảm thấy hương vị đồ ăn hôm nay không tốt sao?"
Trịnh Hải Dương* gật gật đầu, nhớ lại vài món mà bản thân đã gọi, không hài lòng nói: "Đúng vậy, mấy món này tôi ăn cảm thấy không ổn lắm, về sau khách hàng của công ty chúng tôi tới thì làm sao bây giờ?"
*chả hiểu sao khúc này tác giả đế là Hàn Nhất, chắc là lộn.
Giám đốc khách sạn kinh sợ muốn chết, chặn lại: "Sẽ không, sẽ không, Trịnh tổng ngài cứ yên tâm, tuyệt đối khiến ngài vừa lòng."
Trịnh Hải Dương cùng Hàn Nhất đều lái xe đến, hai người tự lên xe trở về. Về đến nhà xong Trịnh Hải Dương lắc lư ở *tiền viện (sân trước của tứ hơp viện),khi lên lầu cảm thấy trong lòng có chút trống trải, khi đóng cửa anh cố ý xoay người ra ngoài nhìn thoáng qua, cứ như sẽ có người nào đó đuổi theo từ phía sau, chỉ là không có ai, vì thế anh chỉ có thể cô đơn kéo cửa.
Buổi tói tắm xong thay áo xong đến thư phòng dùng máy tính, nhàm chán lướt lướt web, lại chạy tới ban công, ban công thư phòng anh cùng với bên kia không xa, ban công đó là phòng Hàn Nhất, anh liếc mắt, phát hiện đèn sáng, nhịn không được mà nghĩ Hàn Nhất đang làm gì vậy?!
Ý nghĩ này vừa nhảy ra liền bị anh theo bản năng mà vặn lại, Hàn Nhất làm gì anh quản làm gì? Bây giờ Hàn Nhất cũng đâu phải con nít 3 tuổi!
--------------------------------------------