Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 91 Chương 90 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96
Chương sau
Trịnh Hải Dương luôn cảm thấy Hàn Đình Đình và mấy vị kia lần này muốn chơi lớn xem có thiên hạ có trầm trồ, Lâm Quân người này cậu cũng nhìn ra được anh ta tuyệt đối không phải loại người sẽ thành thành thật thật kiếm tiền lương thiện, lá gan của anh ta so với Cao Thính Tuyền còn to hơn, cái gì kiếm được tiền nhanh thì làm cái đó, đặc biệt là vào thời kì chế độ nhà nước theo không kịp tốc độ tăng trưởng kinh tế càng dễ xuất hiện nhiều chỗ trống để người như anh ta chen chân vào. Lâm Quân đi Hải Nam, Lâm Yến thế mà cũng không đến trường luôn, ngồi ngốc ở Thượng Hải, cậu ta trú tại khách sạn ở cạnh sàn giao dịch, ngày nào cũng đến phòng đại gia ngồi. Dư Thu do công việc nên tạm thời phải về tỉnh thành để lại Hàn Đình Đình một mình mang theo 2 đứa nhỏ, Trịnh Hải Dương liền mang Hàn Nhất sang đó ăn ké bữa sáng, ăn sáng xong còn phải đút trẻ nhỏ ăn táo. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH. Trịnh Hải Dương lúc đó còn phải tùy thời mang theo một bộ dụng dụ cụ cắt gọt bỏ túi: dao nhỏ, muỗng, nĩa, kéo, đầy đủ mọi thứ, cần dùng liền lấy ra, không cần phải mất công tìm kiếm, vô cùng tiện dụng. Cậu lấy dao nhỏ ra gọt táo thành từng miếng vuông nhỏ đút Hàn Nhất ăn, y chang gà mẹ đút giun cho gà con ăn, Lâm Yến lại như đại bàng trà trộn vào chuồn gà, thường thường lấy mấy khối táo Trịnh Hải Dương đút Hàn Nhất ăn mất, cả quả táo chỉ có Lâm Yến với Hàn Nhất chia nhau ăn, còn Trịnh Hải Dương từ đầu đến cuối không ăn được miếng thịt táo nào, chỉ đành ngậm nguồi ngồi gặm cái lõi táo. Lâm Yến xin được cây tăm từ ông chú phòng kế, ngồi xỉa răng nói với Trịnh Hải Dương: "Cậu không thể mang theo 2 quả táo à? Người ngoài nhìn vào còn tưởng mình với tiểu Nhất Nhất khi dễ cậu." Trịnh Hải Dương chậm rì rì quay đầu, còn chưa kịp nói gì Hàn Nhất quay gương mặt bánh bao nhắn dú dó lại, còn đặc biệt hung ác trừng mắt nhìn cậu ta một cái. Còn thừa dịp Lâm Yến không nghe, lén lút nói với Trịnh Hải Dương: "Em không thích anh ta." "Tại sao?" Trịnh Hải Dương hỏi. Hàn Nhất phì phì thở: "Ảnh giành táo với em." Trịnh Hải Dương cười cười, đầu ngón tay chọc gương mặt nhỏ của Hàn Nhất nói: "Chỉ là một quả táo thôi mà, lát nữa ca ca lại mua cho em." Hàn Nhất mỗi ngày vẫn cố chấp cầm cuốn sổ tài khoản cổ phiếu, Trịnh Hải Dương mỗi ngày đều phải dỗ nhóc, tiền đều ở bên trong, một đồng cũng không thiếu. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH. Hàn Đình Đình ngồi ở phòng đại gia càng ngồi càng ra khí phách, ngồi ra một loại 'thiện rộng lớn ta làm chủ.' Khi đó thị trường chứng khoán Thượng Hải hạn chế tốc độ tăng giảm, trước khi gia hạn thì này nào cũng hạn chết sụt giảm, nhưng vì sự gia hạn sụt giảm này lại khiến nhiều người quan ngại, ba tháng nay ngày càng nhiều người bán tháo đi cổ phiếu Duyên Trung mà họ đang có. Nhưng từ sau khi Lâm Yến tới, giá của Duyên Trung thế mà lại không rớt nữa, cái giá dưới 200 lúc trước giờ lại chậm rãi tăng trở lại, hay ngày gần đây lại tăng trên 200 rồi. Lâm Yến mấy ngày nay không biết lại chạy đi đâu rồi mà không thấy cậu ta đến phòng đại gia nữa, khi quay lại một lần nữa thì trên mặt cậu ta cũng có một loại bình tĩnh vững vàng y đúc Hàn Đình Đình. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH. Có đôi khi không khí trong phòng đại gia quá nồng Trịnh Hải Dương sẽ mang Hàn Nhất ra ngoài đi qua đi lại, lúc đi ngang qua sàn giao dịch bầu không khí giống như lúc họ vừa đến đây lần đầu, người người đều đang nói về Duyên Trung nhưng lại cực kỳ vi diệu, đặc biệt cậu còn nghe thấy giấy chứng nhận mà tháng trước bán chỉ có 50 tệ giờ lại tăng gấp đôi thành 100 tệ. Rất nhiều người đều đang thảo luận, nói gì mà sao mấy cái giấy chứng nhận đột nhiên lại tăng giá, mấy cái tin vịt luôn truyền đi nhanh, chờ đến khi Trịnh Hải Dương chạy ra ngoài nghe ngóng mới phát hiện mọi người đồn "giữa tháng 6 thị trường chứng khoán sẽ có biến lớn", cho nên giá giấy chứng nhận mới được xào lên cao như vậy. Đại sảnh là nơi những nhà đầu tư nhỏ lẻ (tán hộ) tụ tập, nơi mà những người mơ ước phát tài, tin tức lan truyền trong giới đầu tư nhỏ lẻ thật khủng khiếp, đặc biệt gần đây Duyên Trung đang dần tăng trở lại, mọi người đều cho rằng không được mấy ngày sẽ giảm trở lại, nhưng hôm sau khi sàn giao dịch mở cửa giá vẫn như cũ tăng lên. Số người thảo luận về Duyên Ttrung lại tăng dần lên, đúng lúc này, 'Dự Viên' một chi vốn không nổi bậc gì đột nhiên tăng giá, ngày 18/5 căn phòng bán giấy chứng nhận ở cạnh sàn giao dịch đột nhiên vô thanh vô thức đóng cửa, có người đi nghe ngóng mới ra được, giấy chứng nhận ở thị trường chợ đen thế mà bán với giá hơn 500!! Giấy chứng nhận sao tự nhiên lại tăng giá chóng mặt như vậy? Chẳng lẽ có người một hơi mua trăm tờ? Hay là thị trường chứng khoán thật sự giống như trong lời đồn lập tức sẽ lời to? Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH. Trong sở giao dịch âm thầm lan tỏa một loại không khí lo âu, loại lo âu này lây lan còn hơn Covid 19. Ở khu phòng đại gia cũng không khá hơn là bao, nhưng người giàu họ không tự hỏi, họ bỏ tiền để người khác hỏi hộ, còn hỏi được mấy việc mà người bên tán hộ không hỏi được-- thì ra có người thật sự mua hết sạch giấy chứng nhận! Giấy chứng nhận được đăng ký rút thăm từ tháng 3, hai tháng sau đình chỉ chỉ tiêu thụ loại thường mà đổi qua bán ở phòng cạnh sàn giao dịch, có thể nghĩ ra được chủ của căn nhà kia bối cảnh khẳng định không đơn giản, hơn nữa trong tay người đó có không ít giấy chứng nhận. Nhưng Thượng Hải là loại địa phương nào chứ? Hơn 60,000 người đi làm công, dựa vào buôn đi bán lại mà kiếm tiền sống, chỉ cần là đồ vật có thể bán thì có thể đảo, giấy chứng nhận liên quan đến mua bán cổ phiếu, nhưng từ tháng 1 đến nay lại chẳng tăng giá bao nhiêu? Vẫn luôn là 50 tệ một quyển. Mấy người đàn ông trong phòng đại gia đang chụm đầu ghé tai cùng nhau thảo luận, càng thảo luận càng cảm thấy tà môn, giấy chứng nhận tại sao lúc đó lại không tăng giá? Thời điểm Duyên Trung tăng giá lúc trước cũng vẫn bán có 51 cuốn? Còn có Phượng Hoàng lúc đó tăng trên 400 tệ các tán hộ điên cuồng mua, bây giờ nhớ lại lúc đó cũng chỉ bán 50 cuốn! Hàn Đình Đình lúc này không có ở phòng đại gia, gần đây cũng không dùng điện thoại nữa mà đi giao lưu với nhân viên, không cần xếp hàng mà được đưa thẳng đến văn phòng sau đại sảnh. Trịnh Hải Dương dỏng lỗ tai lên nghe mấy vị đai ca kia thảo luận, càng nói càng hăng, đến cuối tất cả mọi người nhận ra giấy chứng nhận không phải là không được bán ra nhiều, hoàn toàn tương phản, là có người ở thời điểm giữa tháng 2 mua rất nhiều giây chứng nhận, lại cố ý không hiện ra. Cố ý không để người khác mua được, đống giấy chứng nhận ở thị trường chợ đen chỉ sợ còn chưa được 1/20 số giấy chứng nhận mà người đó có trong tay, cho nên đống giấy ở chợ đen ế chỏng ế chơ mới không dậy nổi, chỉ có thể nhận mệnh. Người ôm đống giấy chứng nhận kia là ai? Chính là chủ căn nhà bán giấy chứng nhận cạnh sàn giao dịch!!! Trịnh Hải Dương nghe xong sững cả người, chẳng lẽ là thế thật? Người này rốt cuộc là ai? Vét sạch giấy chứng nhận nhưng lại không bán ra với giá cao, đây là tạo phúc cho nhân loại à? Mở đường làm giàu cho lão bách tính à? Đám đàn ông bên phòng đại gia xoa tay hầm hề, hiện giờ họ càng thêm khẳng định thị trường chứng khoáng sắp tới nhất định sẽ có biến lớn, người bí ẩn kia chỉ sợ cũng đang chờ thời cơ, tháng 5, Thượng Hải chắc chắn sẽ biến. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH. Lâm Yến vắt chân ngồi một bên ăn trái cây, ánh mắt cũng không thèm nâng. Trái cây mang ra từ khách sạn, lấy cái muỗng của Trịnh Hải Dương ngồi đó mà múc thanh long ăn, bên cạnh là Hàn Nhất quay đầu nhìn cậu ta ăn, Lâm Yến ăn vài miếng lại đưa thằng nhỏ ăn một miếng, đút được vài muỗng, hỏi: "Ăn ngon không?" Đôi mắt Hàn Nhất còn nhìn chằm chằm trái thanh long, gật gật đầu. Lâm Yến cười, cứ như không nghe thấy một đám đàn ông nháo nhào bên kia, cười xong nói: "Thế em thích Dương Dương ca hay là thích Lâm Yến ca đây?" Lông mi Hàn Nhất hơi run, giương mắt ngây thơ nhìn thẳng Lâm Yến, Trịnh Hải Dương vừa vặn lúc này thu hồi lực chú ý từ mấy người đàn ông kia về, chỉ nghe thấy Hàn Nhất khô cằn đặc biệt nhỏ giọng mà vô tội trả lời: "Em thích thanh long." Trịnh Hải Dương quay qua đạp Lâm Yến một cái, Lâm Yến không thèm để ý phủi phủi ống quần, lại đút Hàn Nhất một miếng thanh long, nói với Trịnh Hải Dương: "Thằng nhỏ này cho nó sữa thì chính là mẹ." (ý là ai cho ẻm ăn thì ẻm nhận người đó) Trịnh Hải Dương nhìn cậu ta mà cạn lời: "Bởi vì từ trước đến nay em ấy chưa từng ăn thanh long." Lâm Yến cười: "Thế người khác cho ăn đồ ngon một tí là bị lừa đi rồi?" Trịnh Hải Dương biện giải: "Nó mới có 3 tuổi thôi!" Hàn Nhất lúc này đã ăn nốt miếng thanh long cuối cùng, dư lại hai miếng vỏ bị ném vào thùng rác, trong miệng Hàn Nhất còn phình lên nhai nhai, miệng nhỏ còn chảy nước xuống, bị Trịnh Hải Dương lấy khăn tùy thân lau đi. Trịnh Hải Dương trong lòng tính toán, lát nữa về phải mua mấy trái thanh long cho Hàn Nhất, trở về tỉnh thành cũng phải kiếm, không thằng nhỏ lại thèm. Kết quả Hàn Nhất nhai nuốt xong, lau miệng xong, trong nháy mắt người lại đầy máu, dùng âm thanh đặc biệt trong trẻo nói: "Ăn xong rồi, em thích nhất là Dương Dương ca." Trịnh Hải Dương: "............" thiệt là không phí công nuôi thằng nhỏ này mà QAQ. Lâm Yến: "..........." Cậu thế mà bị một đứa nhỏ 3 tuổi lừa. Trịnh Hải Dương nhỏ giọng hỏi Lâm Yến, "Cô mình giúp ba cậu xào cổ (mua bán cổ phiếu) à, vậy cậu thì sao? Không trộm làm một cái à?" Cậu cảm thấy Lâm Yến tuyệt đối không phải loại người thành thành thật thật ngồi chờ. Lâm Yến biết Trịnh Hải Dương có một cái tài khoản cho riêng mình, tự thân bỏ 3000 vào, lại chấp vá lung tung cũng được 2 vạn 8 mua Duyên Trung. Cậu ta vừa bị Hàn Nhất lừa nên tâm trạng có chút khó chịu, vì thế nói chuyện cũng hơi cục súc: "Tiền của ba mình cũng là tiền của mình, tiền xào cổ xong cũng thành tiền của mình, cậu nói xem mình có nói đúng không?" Trinh Hải Dương nghe xong hâm mộ muốn chết, Lâm Yến chính là một phú nhị đại hàng thật giá thật, nhà giàu mới nổi phiên bản được thừa kế! Trong tài khoản của Trịnh Hải Dương cũng chỉ có chút tiền đó, lúc ấy nghĩ chỉ mua một chút, giờ nhìn Duyên Trung ngày càng đi lên, lại nghe phong phanh thị trường chứng khoán sắp có biến cậu liền nghĩ hay là tìm cách kiếm thêm tiền nhét vào, mấy ngày trước khi Trình Bảo Lệ đến Thượng Hải cậu cũng hỏi mẹ mượn tiền, nhưng mẹ cậu không hiểu, lại nghe được vụ cậu mượn của Hàn Đình Đình 2 vạn tức đến muốn nổ phổi. Lâm Yến nhìn Trịnh Hải Dương: "Thế giờ em muốn làm gì?" "Trong tay em còn mấy quyển giấy chứng nhận còn chưa dùng thì phải làm sao?" Lâm Yến đã hiểu, tiểu tử này tự mình không chạy được tiền, muốn mượn tiền mình đây mà, Lâm Yến liền nói: "Trong tay cô em có tiền mà, em hỏi mượn cô là được." Trịnh Hải Dương chỉ hồi cậu ta 4 chữ: "Em mới 6 tuổi." Lâm Yến đột nhiên nhớ ra mình 9 tuổi, lại cùng một đứa 6 tuổi nói chuyện như đúng rồi, sửng sốt một chút lại, không tiếng động thở dài, gật gật đầu nói: "Để anh nói với cô em cho." Thâm ý sau câu nói đó là Duyên Trung chắc chắn sẽ lời to. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH. Trịnh Hải Dương mà hỏi Hàn Đình Đình mượn tiền khẳng định không được, Hàn Đình Đình lúc trước cho cậu mượn tiền là vì muốn dỗ cậu thôi, dù sao thì cô có tiền mà. Nhưng Lâm Yến nói thì lại không giống, Hàn Đình Đình giúp Trịnh Hải Dương mua là mỗi nhánh đều mua một chút. Hàn Đình Đình bát phong bất động, bô dạng kia hệt như Lã Vọng buông cần, chờ cá cắn câu, mấy ngày sau thị trường chứng khoán lại đột ngột tăng mạnh tin đồn về giấy chứng nhận, ngày 20 biểu đồ đột nhiên tăng mạnh hơn 600 điểm (*) khúc này không hiểu lắm, bản gốc nó để chữ 大盘 mà chữ này tui học là toàn bộ thị trường chứng khoán á. Mà cùng ngày, số tiền Hàn Đình Đình sở hữu cộng với số Lâm Quân đập vào toàn bộ đều quăng vào sàn chứng khoán, tổng cộng hơn 600 vạn! (6,000,000 đm) Ngày 21, lần đâu tiên trong lịch sử của thị trường chứng khoán Trung Quốc xảy ra chuyện lớn thế này, sở giao dịch chứng khoán Thượng Hải tuyên bố mở cửa bán toàn bộ cổ phiếu và hủy bỏ hệ thống giới hạn giá cả trước đó. Ngay khi tin tức vừa được tung ra tất cả mọi người đều điên rồi. Dư Thu ngày 20 đã quay lại Thượng Hải, sáng sớm ngày hôm sau liền bị Hàn Đình Đình kéo đi phòng đại gia, hai đứa nhỏ đến rửa mặt cùng chưa xong cũng bị kéo lên đấy ngồi ăn bánh bao, khóe miệng Hàn Nhất cũng còn ke kìa!! Tại sao còn sớm như vậy đã lôi Dư Thu cùng 2 đứa nhỏ còn chưa tỉnh táo sang đây, cái gì cũng ngơ ngác, Lâm Yến một lúc sau cũng sang đây, lại không lười nhác như hằng ngày mà trên mặt in rõ 2 chưa nghiêm túc. Rất nhanh sau đó, tiếng động cùng tạp thanh ngoài phòng đại gia cũng ngày càng rõ ràng, không ít đại gia cũng vào được, sau khi vào được thì mặt lại hơi hồng vẻ hưng phấn, lại có thêm vài nhân viên bán hàng đi vào trong. Dư Thu cũng chưa hiểu được mô tê thế nào, hỏi: "Bên ngoài sao lại như thế? Xảy ra chuyện gì vậy? Ai, mấy anh vừa từ bên ngoài vào mà, kể tôi nghe với." Người đàn ông ngồi phía trước bọn họ quay đâu lại, ngạc nhiên trừng mắt: "Cô không biết gì à?!?!Giá cổ phiếu mở rồi! Không có hạn chế NGÃ ĐÌNH (*),đám tán hộ bên ngoài đều điên rồi, tôi cũng muốn điên rồi!!" (*) nó là cái thuật ngữ gì trong cổ phiếu á, search ra toàn biểu đồ. Dư Thu đang gặm bánh bao nghe thế rớt luôn dưới đất trong kinh hãi: "CÁI GÌ?!" Lúc này lại có một nguời lọt vào được, ngồi xuống chỉ chờ phiên giao dịch đầu tiên mở ra liền lật tức đổ tiền vào, có người còn cầm điện thoại hét vào đầu dây bên kia: "Đi tìm người bán giấy chứng nhận kia mua, bao nhiêu tiền cũng mua!!!" Nửa tiếng sau, sàn giao dịch vừa mở, hàng người lũ lượt xông vào, phiên giao dịch vừa mở liền khiến người ta khiếp sợ, giao dịch chỉ mới mở lên mà đã cao đến 842 điểm!!! Dư Thu ngồi trước màn hình thở phì phì, mắt trừng to như chuông đồng, thậm chí còn hơi run lên, cô quay lại nắm lấy tay Hàn Đình Đình, thấp giọng nói: "Em biết trước cả rồi đúng không? Cho nên em nói gọi kêu chị đến sớm một ngày." Hàn Đình Đình thần thái nhàn nhã chỉ chỉ điện thoại: "Ở đây em có sẵn giấy chứng nhận rồi còn không mau gọi điện!" Trình độ điên cuồng của đám tán hộ bên ngoài như thế nào Trịnh Hải Dương không được tận mắt chứng kiến, nhưng cách tường lại nghe được âm thanh ầm ĩ, bên phòng dại gia cũng không nháo nhào như thế, mỗi người đều cầm điện thoại mà gọi, không ngừng vẫytay gọi nhân viên bán hàng, bảy tám người bán hàng đều không xuyến nổi, chân không kịp chạm đất, đôn đáo khắp nơi nhận đơn hàng. Hàn Nhất ăn xong bánh bao, liếm liếm miệng, thời điểm quay đầu lại thấy Trịnh Hải Dương còn đang sững sờ mà há mồm ngồi trên ghế. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH. Hôm nay là ngày 21! 21/5, tất cả buông giá cổ phiếu, ngày tháng thì cậu không nhớ rõ lắm, mở ra giá cổ phiếu cũng không có gì ấn tượng, nhưng làm một người Trung Quốc công dân nào cũng biết năm 92 thị trường chứng khoán Trung Quốc đột phá trên ngàn điểm! Nhưng giờ đây cậu được tự thân trải qua, cậu cảm thấy ngày đột phá ngàn điểm đó chắc chắn rất gần hôm nay!! Là ngày mấy? Rốt cuộc là ngày nào đột phá trên ngàn điểm?ngày 22, 23, 24, hay là ngày 25? Đôi mắt cậu đột nhiên căng thẳng, trong đầu nhảy ra một con số, ngày 21! Là hôm nay! Hôm nay chính là ngày đột phá trên 1000 điểm! Trịnh Hải Dương cảm thấy trong đầu ong ong, cũng không biết điều hòa của phòng đại gia hôm nay có mở không, cậu chỉ biết cả người bốc lên một luồng nhiệt khí, bên ngoài ồn ào, trong phòng đại gia cũng là một mảnh nhốn nháo, là người chơi cổ phiếu thì đều điên rồi, cậu cũng điên rồi, máu chạy thẳng lên não. Loại nhiệt huyết sôi trào chỉ khi nào dấn thân vào thì mới hiểu được!! Thị trường chứng khoán tăng 10 điểm là có thể kiếm tiền, tăng 100 điểm là thật nhiều tiền, thăng lên 1000 điểm đơn giản là tiết tấu người ta thành đại gia sau một đêm. Nếu lúc này cậu không phải là một đứa nhỏ 6 tuổi, mà là một người trưởng thành chơi được cổ phiếu, cậu tuyệt đói sẽ nhảy dựng lên la to, mà hiện thực thì cậu ngồi ở chỗ này, nghẹn một mặt, trong lòng sắp rống đến điên rồi. Ngàn điểm ngàn điểm ngàn điểm!!! Phải đổ hết tiền vào!! Tui còn phải để dành tiền cho em tui cưới vợ nha!!!! Dư Thu đương nhiên biết việc này có nghĩa gì, sau khi gọi 2 cuộc điện thoại, Dư Thu lại cảm thấy trong tay mình không đủ tiền, ngồi một lúc lại chạy đi mượn tiền. Mà nhìn lại Hàn ĐÌnh Đình cô vẫn như cũ bình tĩnh trầm mặc, ngồi trong phòng đại gia vừa uống trà vừa ăn bánh bao, chậm rãi nhai nuốt. Từ khi quen biết đến nay, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Lâm Yến thể hiện sự khẩn trương, cậu ta cứ nhìn chằm chằm vào màn hình giao dịch, khi vừa mở thì cũng có nhiều phiên giao dịch, giá cổ phiếu cũng không bay lên cái vèo, cậu ta cũng cầm trong tay vài nhánh cổ phiếu, nhưng so với đám tán hộ ngoài kia thì vẫn còn ít lắm. Trịnh Hải Dương nhìn cậu ta thấy tức cái lồng ngực ghê á, ba cậu ta đâu có tự nhiên mà ném cho cậu ta vài chục triệu, hiển nhiên là họ đã biết trước về cái tin này rồi! Hàn Đình Đình một bên vừa thổi trà nóng, chậm rì rì nói: "Yên tâm đi, cho dù hôm nay không lên được thì ngày mai cũng lên thôi." Lâm Yến nhìn chằm chằm màn hình, chậm rãi thu hồi tầm mắt, tròng mắt trừng đến đỏ lên, cậu ta lắc lắc đầu, chém đinh chặt sắt nói: "Không, chắc chắn là hôm nay!!!" Nói xong lại đứng dậy, như chuẩn bị phải đi. Trịnh Hải Dương không hiểu: "Anh đi đâu vậy?" Lâm Yến cười cười, nói: "Trong tay ba anh còn cầm một đống giấy chứng nhận chưa dùng, bây giờ không lấy ra còn chờ khi nào nữa?" Trịnh Hải Dương sửng sốt, Lâm Yến đã đi mất, Hàn Đình Đình đi châm thêm trà trở về vẫn thấy Trịnh Hải Dương còn sững sờ. "Cô ơi sao cô đầu tư được nhiều như vậ? Giấy chứng nhận trong tay cô từ đâu ra thế?" Hàn Đình Đình câu lấy đầu cậu, nhỏ giọng nói: "Lâm tiểu thúc của con cho đó, từ tháng 2 thì anh ta đã mua tích góp rồi, muốn cô xin nghỉ rồi đến Thượng Hải chơi cổ phiếu cũng là ý của anh ta." Trịnh Hải Dương:!!! Thì ra không phải cô tâm huyết dâng trào đột nhiên muốn đến Thượng Hải mà là đã được lên kế hoạch hết á?! Lâm Quân thế mà đã nghe được tin tức nội bộ cũng sớm trữ giấy chứng nhận? Cho nên mới kêu Hàn Đình Đình đi Thượng Hải chơi cổ phiếu? Chuyến đi này như một bàn cờ đã sớm có kết cục, từng bước đi một đều được sắp xếp cẩn thận từ mấy tháng trước, chỉ chờ thời cơ lập tức thu lưới vớt cá. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH. Trịnh Hải Dương thân được trải nghiệm tuy không được tham dự nhiều nhưng vẫn kinh ngạc đến sững người, loại trò chơi tư bản này không phải ai cũng chơi được, phải có tầm nhìn, gan liều và tiền bạc thì mới địch nổi chiến trường tàn khốc này. Cho nên trọng sinh cũng có người this người that, bàn tay vàng cũng không phải vô cớ rơi từ trên trời rơi xuống. Sáng ngày hôm đó 10h20, đột phá ngàn điểm, thẳng lên 1300 điểm, cuối cùng xông lên 1365 điểm, Thượng Hải một mảnh vui mừng, chỉ cần có mua là sẽ có tiền. Dư Thu để chồng của cô hỏa tốc mang tiền lên đó, người trong phòng đại gia đang chạy đôn chạy đáo chạy tiền để mua được bao nhiêu thì mua bấy nhiêu. Hàn Đình Đình gọi điện về nhà nói chuyện với Hàn Trị Quân đang ở Thâm Quyến hàn huyên một chút sau lại gọi cho Trình Bảo Lệ. Người mẹ này liền lập tức cầm tiền chạy như bay lên Thượng Hải trong cùng ngày, phòng đại gia lại chen chúc một đám người, cuối cùng bên sàn giao dịch cũng hết cách chỉ đành dừng thêm vài cái lều để tán hộ xào cổ. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH. Hàn Nhất thật không rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn thấy sao mà ở đây nhiểu người quá, nhóc hỏi Trịnh Hải Dương: "Ca ca ơi sao ở đây lại nhiều người thế?" Trịnh Hải Dương sờ sờ mặt nhỏ của nhóc: "Bởi vì có thể kiếm tiền nha, Nhất Nhất à, lần này chúng có thể kiếm thiệt là thiệt là nhiều tiền đó." Đầu củ cái: "Thiệt nhiều thiệt nhiều là bao nhiêu?" Dương Dương: " Ít nhẩt là ba bốn cái 3000 tệ! Có thể lấp đầy túi cua con gấu bông lun!!!" Tròng mắt Hàn Nhất tỏa sáng phát biu biu bắn ra lục quang, một lát sau làm nũng nói: "Thế thiệt nhiều thiệt nhiều tền kia có thể mua thanh long ăn không? Còn có kẹo dưa hấu." Trịnh Hải Dương ôm nhóc lắc lắc, nhéo nhéo mặt nhỏ: "Sao mà em thèm dữ dị!!"
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 91 Chương 90 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96
Chương sau