Trịnh Hải Dương cùng Hàn Nhất vừa khôi phục tình bạn, tiếp tục tay trong tay làm bạn tốt. Trịnh Hải Dương cảm thấy không uổng công làm ông giữ trẻ, “con trai” không uổng công nuôi dưỡng, Hà Nhất dĩ nhiên giúp hắn gánh tội danh đái dầm, vú nuôi như cậu tỏ ý rất cảm động, sau khi cảm động sẽ có kẹo ăn. Trịnh Bình cùng Trình Bảo Lệ hai vợ chồng từ quê nhà trở về, làm lỡ mấy ngày, vừa vặn Hàn Trì Quân cũng từ Bắc Kinh trở lại, nguyên nhân không có gì khác, cửa hàng “Nhất Dương Gay” ở tỉnh thành muốn khai trương. Ngày khai trương là một ngày trời trong nắng ấm thật tốt, lại chọn đúng ngày hoàng đạo, vừa vặn là thứ bảy, dòng người ở tỉnh thành tập trung nhiều nhất ở ngã tư đường, bảng hiệu khổng lồ màu đỏ “Nhất Dương Gay” cùng tên tiếng anh được treo lên, tiếng chiêng trống cùng tiếng pháo nối liền không dứt, một hồi vô cùng náo nhiệt. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH. Cửa hàng gà rán ở tỉnh thành cùng Bắc Kinh khai trương vô cùng náo nhiệt, mở ra nhãn hiệu thức ăn nhanh, hấp dẫn rất nhiều người, tuy nhiên giá cả bấy giờ cũng làm không ít dân chúng líu lưỡi. Nhưng năm 91 đã sớm không phải như niên đại 80, quan niệm của mọi người đã sớm thay đổi, tư tưởng cũng cởi mở hơn so với trước đây, cửa hàng bách hóa ở tỉnh thành đã bán những chiếc áo khoác xa hoa nhãn hiệu nước ngoài, thời đại này hầu như đại gia có thể dùng hàng nhập khẩu coi như kiêu ngạo. Thức ăn nhanh chính là đồ của người nước ngoài, mọi người cực kỳ hiếu kỳ đó là cái gì, lòng hiếu kỳ thêm mấy phần ham hư vinh, khiến cho không ít người xếp hàng mua đồ. Cửa hàng Nhất Dương trang trí so với những cửa hàng ở tỉnh thành lúc đó hoàn toàn không cùng đẳng cấp, không nhìn thấy những lò than cũ kĩ đen xì xì, xung quanh cũng không có những thanh củi lộn xộn tứ phương càng thêm không có đũa, thìa, hay bát to. Ở chỗ gọi món ăn rồi trả tiền, rất nhanh sẽ có thể được một khay đồ ăn, gà rán đặt trong túi giấy, salad đựng trong đĩa nhựa, khoai tây nghiền cũng đặt trong bát nhựa cùng thìa nhỏ. Khoai tây nghiền ăn khá mới mẻ, salad cũng là đồ những gia đình bình thường trước đây chưa từng ăn, mùi vị gà rán cùng gà rán nhà làm hoàn toàn khác nhau, có thể mang khay ngồi ăn bên cửa sổ sát đất trong đại sảnh, người qua đường dồn dập liếc mắt tò mò nhìn. Trước cửa tiệm một đám đông tụ tập xem náo nhiệt, Trịnh Bình chân trước chân sau bận rộn đến mức chân không chạm đất, cùng với mấy người phục vụ đứng ở cửa phát tờ rơi tuyên truyền. Thời đại này đối với mỗi nhà có hàng nhập khẩu đều là vật hi hữu, đều không thiếu tiền mua, nhưng có thể bỏ ra 10 đồng tiền thức ăn nhanh, rất nhiều người không đau lòng lắm. Lạm phát năm 91 khiến đồng tiền trở lên không đáng giá như vậy, mở cửa tiệm làm buôn bán nhỏ trong biển người ngày càng nhiều, tư tưởng ngày càng cở mở, thậm trí tầm mắt càng rộng tiền trong túi càng nhiều, cũng có rất nhiều người đồng ý chi 10 đồng để ăn đồ ăn nhanh. Trịnh Bình ban đầu rất lo lắng cửa hàng ở tỉnh thành không làm ăn tốt, chờ sau bốn, năm giờ trước cửa vẫn xếp hàng thật dài để gọi món, rốt cục cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Việc làm ăn của cửa hàng gà rán không khiến bọn họ thất vọng, trước sau đều tốt, tảng đá treo trong lòng mọi người rốt cuộc rơi xuống, Trịnh Bình cùng Hàn Trì Quân cũng coi như không uổng công lao. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH. Mà lần này, mọi người mở cửa tiệm cũng có kinh nghiệm hơn cửa hàng Bắc Kinh nhiều lắm, Hàn Trì Quân in rất nhiều tờ rơi tuyên truyền tìm người phát ở khắp nơi, đặc biệt là khu dân cư cùng các cửa trường học, Trịnh Bình bọn họ ở đối diện một trường cấp 3, lúc khai trương cửa hàng “Nhất Dương” trước cổng trường học kia tất cả đều là giấy tuyên truyền, một đám học sinh tụ tập cùng nhau thảo luận cái gì là đồ ăn nhanh, mấy người còn lén lút góp tiền chạy đi mua gà rán, chia nhau cùng ăn. Trịnh Bình nắm được thời cơ, ở các tỉnh thành vẫn không có KFC liền tuyên truyền chi nhánh “Nhất Dương” ở đó, nhãn hiệu thức ăn nhanh vừa tuyên truyền ở trong thành che ngợp một bầu trời, chuyện làm ăn lập tức phát triển bùng nổ, so với cửa hàng ở Bắc Kinh còn làm ăn tốt hơn, mỗi ngày đều có đội ngũ xếp hàng ở cửa chờ mua gà rán. Trịnh gia gia Trịnh nãi nãi từ xưởng dầu đến, Trịnh lão tam cùng Trịnh Khâu cũng từ trong huyện thành nhỏ đến, hiện tại đều ở trong cửa hàng gà rán hỗ trợ. Trịnh Khâu mới hai mươi mấy tuổi, kế thừa hết vẻ đẹp của nhà họ Trịnh, môi hồng răng trắng khuôn mặt tươi mới, lại mặc đồng phục nhân viên quay về phía hàng người đứng đợi trước cửa hàng, gặp người đều cười haha, nở nụ cười lộ rõ hàm răng trắng bóc, đặc biệt được người yêu thích. Cửa hàng là Trịnh Bình cùng Hàn Trì Quân mỗi người đầu tư một nửa, chia hoa hồng cũng mỗi người một nửa, Trịnh gia gia, Trịnh nãi nãi cùng Trịnh Khâu đều có tiền lương nhân viên, cũng không ít, một tháng có hơn 300, Trình Bảo Lệ ban đầu còn lo lắng nhà chồng có người có ý kiến, nhưng Trịnh gia gia Trịnh nãi nãi đều tỏ vẻ bọn họ đã về hưu, có lương hưu, nhàn rỗi đến cửa hàng hỗ trợ, không cần cho tiền lương như bình thường cũng được; còn Trịnh Khâu chính là tâm tính của thanh niên tuổi hai mươi, không suy nghĩ quá nhiều, tính tình hướng ngoại, con người cũng hết sức tốt, trực tiếp nói với Trình Bảo Lệ: “Chị dâu à chị cũng đừng bận tâm, tiền lương bây giờ so với trước đây ở quê nhà tốt hơn nhiều! Nếu em không hài lòng, anh em còn không một cước đá em đi đấy.” Trịnh Bình ở một bên gật gù, như thật nói: “Đúng thật, có ý kiến thì cút đi.” Trịnh Khâu cũng cười haha, không có một chút nào tức giận. Sau khi chi nhánh khai trương nửa tháng chính là cuối tháng tư, Trịnh Bình đi Bắc Kinh đem hộ khẩu nhà họ làm tốt, vừa trở về liền nghe nói em gái Hàn Trì Quân sắp về nước. Trình Bảo Lệ cực kỳ hiếu kỳ về cô em gái này của Hàn Trì Quân, hướng đi của các cô có thể không giống nhau, mười mấy tuổi liền ra nước ngoài học, đến mấy năm sau mới trở về. Trình Bảo Lệ chưa từng đi ra nước ngoài, nhưng trong ấn tượng nước ngoài hẳn phát đạt hơn họ, cuộc sống khẳng định tốt hơn so với những gì bọn họ trải qua, cô liền hiếu kỳ hỏi Trần Linh Linh: “Em gái chú ấy là người thế nào?” Trần Linh Linh suy nghĩ một chút về em chồng, rồi nói: “Là một cô gái rất tốt, rất hướng ngoại, hoạt bát, chị thấy sẽ hiểu thôi.” Trình Bảo Lệ càng buồn bực bảo: “Sao cô ấy không đến Bắc Kinh?” Trần Linh Linh cười nói: “Cô ấy nghe nói chúng ta đều ở tỉnh thành, nói cũng muốn qua đây thăm Hàn Nhất.” Em gái Hàn Trì Quân tên là Hàn Đình Đình, năm nay chừng hai mươi tuổi, đi du học khi vẫn là sinh viên đại học, Hàn Trì Quân cùng Trần Linh Linh đều đặc biệt yêu quý cô, xem cô như con gái. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH. Trịnh Hải Dương buổi tối ngủ liền ôm Hàn Nhất, nói với nó: “Cô của em sắp trở về rồi, ban ngày mẹ em nói xem cô ấy như con gái, sau này em liền có thêm một chị gái rồi, ba mẹ em có thể thương chị gái em hơn đấy, Hàn Nhất sau này liền không có ai thương rồi.” Trịnh Hải Dương chính là trêu đùa Hàn Nhất, hắn cảm thấy đứa nhỏ này đặc biệt thông minh, cùng những đứa trẻ khác hoàn toàn khác nhau, phản ứng cũng đặc biệt nhanh, quả nhiên Hàn Nhất nghe xong liền mím môi, tiếp theo đặc biệt coi như không có gì nâng khóe môi lên, nói: “Em có anh.” Nói xong liền ôm Dương Dương ca ca. Trịnh Hải Dương sướng đến mức đuôi dựng thẳng lên trời. Hàn Đình Đình về nước, được Hàn Trì Quân đón về, vừa vào cửa đã khiến bọn họ Trình Bảo Lệ sáng mắt lên, Trịnh Hải Dương liền sửng sốt —— cô gái chừng hơn hai mươi, nhưng nhìn qua cũng chỉ hai mươi tuổi, 1 mét 63 vóc dáng còn rất gầy, bấm một bên lỗ tai, để tóc ngắn, mang kính râm, trên người mặc không nhiều, bên trong một áo sơ mi, bên ngoài một cái áo khoác jean dưới chân đi một đôi ủng cao bằng da, trên vai cõng balo trông vười soái vừa cool, kính râm được lấy xuống liền thấy đôi mắt đặc biệt lớn, ngũ quan tương tự Hàn Trì Quân, lại có một khí chất hiên ngang của tiểu mỹ nhân. Vừa vào phòng nhìn thấy Trần Linh Linh lập tức xông tới ôm ôm, còn hôn một cái lên mặt cô, gọi: "Chị dâu." Sau đó liền cùng những người khác chào hỏi, tiếp theo cũng không ngại người lại ở trong phòng nhiệt tình hỏi: “Cháu em đâu? Đâu rồi?” Trịnh Hải Dương yên lặng đem Hàn Nhất ôm lại, Hàn Đình Đình liếc mắt liền nhìn thấy hai cái đầu củ cải, cô nhìn một chút Hàn Nhất rồi lại nhìn Trịnh Hải Dương, mắt mở to quét qua người hai đứa bé, chuẩn xác không sai sót nhận ra Hàn Nhất, đầu tiên là sờ sờ đầu Trịnh Hải Dương, rồi mới ngồi chồm hỗm xuống ôm đứa nhỏ vào lòng, hôn một tiếng thiệt kêu trên trán đứa nhỏ, nói: “Tiểu Nhấtttttttttttt, cô là cô của con nha! Đến hôn một cái nào! Muaa oaa! Muaaa! Thật là ngoan!” Hàn Đình Đình là một cô gái tính tình hướng ngoại, ở nước ngoài hoàn cảnh rất cởi mở, về nước liền làm cho người ta cảm giác đặc biệt có “Phong cách tây”, không câu nệ tiểu tiết lẫm lẫm liệt liệt, gọi mọi người là giọng nói lớn, cùng ai cũng có thể nói chuyện, khi nói chuyện mặt mày hớn hở, cô trở về với một bộ dáng nổi bật, làm cho gia đình thêm vài phần không khí vui vẻ cùng sức sống. Trước khi về nước cô không nghĩ tới anh trai và chị dâu lại có một gia đình lớn như vậy, cũng không mang đồ gì về, chỉ mua một chút mỹ phẩm, thuốc lá cùng quần áo, nhiều nhất vẫn là đồ chơi cho trẻ con, có thể thấy được cô đặc biệt yêu thích trẻ con, cứ như vậy cô còn lấy túi mình tìm đến tận cùng, đồ có thể tặng liền tặng cho tất cả mọi người, đặc biệt là một đống đồ chơi, cho Hàn Nhất rồi lại cho Trịnh Hải Dương. Trình Bảo Lệ cảm thấy đồ nước ngoài rất quý, hơn nữa lại cảm thấy đồ này là mua cho Hàn Nhất, thật lòng không tiện lấy, Hàn Đình Đình đem đồ chơi nhét vào trong tay Trịnh Hải Dương, xoa xoa cái mặt nhỏ, còn hôn một cái: “Ôi chao, ai bảo em yêu thích trẻ con chứ, mọi người nhìn Dương Dương đáng yêu như vậy; em còn vừa nhìn thấy nó giúp Hàn Nhất đi tiểu đó, đúng như cô dâu nhỏ vậy, nên nói đồ chơi cho Dương Dương không phải là cho Hàn Nhất sao.” Trịnh Hải Dương đem đồ chơi trả về, cúi đồ e lệ - xoa mặt một cái, Hàn Nhất mở to đôi mắt trong veo như nước đem đồ chơi đưa cho hắn. Đến lúc đi ngủ buổi tối, Trịnh Hải Dương đột nhiên đối mặt một vấn đề —— Hàn Đình Đình muốn mang tiểu bảo bảo ngủ. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH. Nhà bọn họ không nhỏ, gian phòng cũng không ít, Hàn Đình Đình ngủ một mình một phòng, Trịnh Hải Dương ở phòng ngay bên cạnh. Trịnh Hải Dương có chút không tình nguyện, trước đây đều là hắn mang theo đứa nhỏ, dỗ đứa nhỏ ngủ, Hàn Trì Quân cùng Trần Linh Linh là cha mẹ cũng không cùng hắn giành con trai, kết quả bây giờ cô Hàn Nhất trở về cậu liền phải ngủ một mình đây giống như là nuôi lớn con trai cuối cùng phải chắp tay đưa đi, trong lòng có chút ít khó chịu. Hàn Đình Đình liền ôm Hàn Nhất dỗ: “Đứa nhỏ, buổi tối cùng cô ngủ chung nhé, cô kể chuyện cho con nghe.” Hàn Nhất lộ ra vẻ mặt mờ mịt, không hiểu xảy ra chuyện gì, đến buổi tối liền cùng cô nó vào một phòng ngủ. Trịnh Hải Dương buổi tối nằm ở trên giường, đầu giường bật đèn nhỏ, hắn có chút không ngủ được, trong chăn không có mùi sữa của tiểu Hàn Nhất khiến hắn có chút không quen, duỗi tay một cái đem Tiểu Hùng ở đầu giường ôm lại, lấy tiền bên trong đổ ra đếm một lần, cái phương pháp này quả nhiên hữu hiệu, đếm xong liền cảm thấy an tâm hơn, tắt đèn, ngủ. Đến nửa đêm, Trịnh Hải Dương lại tỉnh lại, vào lúc này hắn thường đưa Hàn Nhất đi tiểu, buổi tối đi WC một lần mới không đái dầm, Trịnh Hải Dương xoay người tỉnh lại, theo thói quen sờ sờ bên cạnh, trống trơn cái gì cũng không có, lúc này mới nhớ tới đứa nhỏ theo Hàn Đình Đình ngủ ở sát vách. Trịnh Hải Dương ở trong bóng tối sâu sắc thở dài một hơi, nhắm mắt lại đang chuẩn bị ngủ tiếp, kết quả xuyên qua cửa phòng nghe được ngoài cửa có tiếng cửa mở cùng dép đi lại, hắn không để ý, cho rằng là Hàn Đình Đình mang theo hài tử đi tiểu, kết quả một lát sau lại nghe được tiếng Trần Linh Linh, đèn trong phòng khách cũng sáng, tia sáng xuyên qua khe cửa tiến vào căn phòng nhỏ. Trịnh Hải Dương trong chăn đang buồn bực không hiểu xảy ra chuyện gì, cửa phòng liền bị đẩy ra, đèn lớn sáng lên, Hàn Đình Đình ôm Hàn Nhất đi vào, đem đứa nhỏ nhét vào trong chăn, thở ra một hơi, đối với Trịnh Hải Dương nói: "Dương Dương, Hàn Nhất vẫn là cùng con ngủ đi, một buổi tối đi tiểu hai lần, nghe chị dâu nói ngủ cùng con buổi tối nhiều nhất đi tiểu một lần, nhưng làm cô dằn vặt muốn chết.” Trịnh Hải Dương nhịn không được liền bật cười, Hàn Nhất như con nhím nhỏ đem mình co lại trong chăn, chỉ để lộ đôi mắt đen láy, Hàn Đình Đình xoa xoa khuôn mặt nhỏ của Trịnh Hải Dương, nói: “Không cho phép cười cô, cô chưa từng chăm sóc đứa nhỏ, kinh nghiệm còn không tốt bằng con, mau đi ngủ đi nào.” Nói rồi ngồi trên giường giúp hai đứa xếp lại chăn, bên ngoài Trần Linh Linh gọi cô ra đi ngủ, ga trải giường đã làm tốt rồi. Đèn đã tắt hết, cửa phòng lại một lần nữa đóng lại, gian phòng nhỏ khôi phục yên tĩnh, chỉ nghe được một trận đóng hết cửa phòng một lần nữa đóng lại, gian phòng nhỏ bên trong khôi phục yên tĩnh, chỉ nghe được một trận âm thanh không rõ ràng, Trịnh Hải Dương ôm Hàn Nhất ở trên giường lăn lăn, ở trong bóng tối nhỏ giọng nói: “Sao lại đi vệ sinh hai lần vậy? Bảo bảo sao em lại thông minh vậy chứ?!” Đi vệ sinh hai lần, Hàn Đình Đình sau đó cũng e sợ không muốn cùng Hàn Nhất ngủ, Trịnh Hải Dương cảm thấy đứa nhỏ này nhất định là cố ý! Làm sao có thể thông minh vậy chứ! Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH. Trịnh Hải Dương hài lòng chết rồi, trong chăn liền ôm Hàn Nhất thật chặt, Hàn Nhất cầm lấy một góc áo bông của Trịnh Hải Dương, thở ra một hơi —— nó trước khi đi ngủ uống thật nhiều nước, rốt cuộc cũng được trở lại ngủ cùng với ca ca, thật hài lòng!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]