Chương trước
Chương sau
Quái hệ thực vật, vốn sợ hỏa hệ công kích, huống chi cây Liệt Diễm Tiễn này lại mạnh nhất trong hỏa hệ Nguyên Tố Tiễn. Một tiễn bắn ra, mặc dù không công kích trúng điểm yếu, nhưng trên đầu con BOSS kia vẫn toát ra con số -3000.

Lục Đạo Luân Hồi thấy thế có chút buồn bực – đều là người sử dụng cung, đều là người sử dụng hỏa hệ tiễn, sao hắn đánh chỉ có một nghìn, mà công kích của người ta lại lên đến ba nghìn?

Đoạn oán thầm này của hắn, may mắn không nói ra, nếu không sẽ bị những người khác khinh bỉ tới chết. Hiện tại lực công kích của các ngoạn gia mãn cấp cũng chỉ có mấy trăm, bọn hắn đánh ra một nghìn, đã có thể được xem là đứng hàng đầu của chức nghiệp.

Có Hắc Diệu Chi Ngân phụ trợ công kích, cho dù là BOSS Thực Nhân Hoa bạo rồi cũng bị rút hết nửa cây máu, chỉ thấy Thực Nhân Hoa kia đột nhiên quất cái cành dài đầy gai của nó ra, bức Thiên Không Chi Chiến lui về sau mấy bước, sau đó hé miệng, phun một ngụm khói độc.

Hắc Diệu Chi Ngân thầm kêu không tốt, nó lại dùng đại chiêu, khói độc này phạm vi rất lớn, hít một chút cũng sẽ tổn hại một giây năm trăm máu, lần đầu tiên khi hắn cùng Tịch Diệt chiến đấu với BOSS này, cũng suýt bị chiêu thức đó hại chết.

Lúc này, Bích Hải Lam Thiên quyết định thật nhanh, một kết giới trong suốt màu xanh được thành lập, đây là đại kỹ năng sau khi mãn cấp của Druid – Tự Nhiên Bích Chướng, có thể chống đỡ tất cả các kỹ năng công kích trực tiếp tổn hại HP – nói cách khác nếu đứng trong kết giới này, có thể miễn dịch với tất cả các công kích phạm vi lớn từ mọi phía, cho dù là Bạo Phong Tuyết của pháp sư, vũ tiễn của cung tiễn thủ, ngay cả khói độc của BOSS cũng không ngoại lệ.

Đáng tiếc duy nhất là, để duy trì kết giới này thì cực tốn năng lượng, mỗi giây sẽ tiêu hao năm mươi giá trị pháp lực, và người thi pháp không thể làm những động tác khác. Lấy điểm ma lực hiện tại của Bích Hải Lam Thiên, kết giới này tối đa chỉ có thể duy trì trong nửa phút.

Một khi kết giới biến mất, Thiên Không Chi Chiến, Nhất Quỷ Tha Đao, Bích Hải Lam Thiên đều sẽ bị BOSS phun khói độc đến chết, biện pháp duy nhất là trong ba mươi giây này, giết chết Thực Nhân Hoa kia.

“Tịch Diệt!” Liếc mắt nhìn Đọa Thiên Sứ bên cạnh, Hắc Diệu Chi Ngân rút Minh Diệu Tiễn khoát lên Đào Mã Lí – hiệu quả thương tổn của Minh Diệu Tiễn này lớn đến khiến người sợ hãi, đạo lý cây to đón gió mãi mãi không thay đổi, từ sau khi kết thúc Công Thành Chiến ở Quang Ảnh Thành, hắn căn bản không dùng cây vũ tiễn này nữa, bất quá bây giờ tình thế nguy hiểm ngay trước mắt, đã không thể chú ý nhiều chuyện như vậy nữa.

Đầu tiên là một chiêu Trừng Giới Tài Quyết đi qua, để con BOSS kia bị quấn quanh bởi một vòng bụi gai màu đen, sau đó quyết định, giương rộng cung nhắm vào cái miệng đang nhả khói độc của Thực Nhân Hoa, Minh Diệu Tiễn rời cung mà đi, cùng lúc đó bóng dáng Quy Vu Tịch Diệt lóe lên, giây tiếp theo đã thấy Đọa Thiên Sứ xuất hiện phía sau cái bóng thật lớn của Thực Nhân Hoa, một kích trí mạng, loan đao mang theo quang mang màu đỏ chém thẳng xuống.

Song trọng công kích cùng đến, cái đầu vốn đã nhanh chóng bị Minh Diệu Tiễn ăn mòn đến héo rũ, lại bị Già Lam Phong Bạo chặt đứt chỗ tương liên với gốc, nửa thân trên bay thẳng ra.

Ngay cả đầu cũng bị chém xuống, BOSS Thực Nhân Hoa đương nhiên sống không nổi, mà cái đầu bị cắm Minh Diệu Tiễn kia, trong nháy mắt đã bị thiêu đến sạch sẽ, chỉ còn một đám tro tàn.

Uy lực của Minh Diệu Tiễn, Lục Đạo Luân Hồi đã lĩnh giáo qua, khoảng thời gian lâu như vậy, nhìn lại, vẫn như cũ nổi một thân da gà, những người ở đây ngoài Quy Vu Tịch Diệt vẫn luôn mang vẻ mặt không chút thay đổi, toàn bộ đều ngây ngốc tại chỗ.

Cho dù máu chỉ còn không đến một phần ba, nhưng con BOSS cấp 170 cũng không thể dễ dàng bị mỗi người một chiêu giết chết như vậy, phải biết rằng đây là BOSS đó! Tuyệt không thể so sánh nó với tạp binh được.

Bất quá Bất Ái Thường Nga cùng Nhất Quỷ Tha Đao, nhìn ánh mắt của hai người đều biến đổi, tựa như hai người trước mắt kia không phải đội hữu, mà là ngọn núi vàng vĩnh viễn bất diệt.

“Sư phó (Tịch Diệt)! Dạy chiêu này cho ta đi!” Hai người cùng hét lớn một tiếng, tự chạy về phía thần tượng của mình.

Quy Vu Tịch Diệt đương nhiên không lưu tình, song đao nhoáng lên, liền hất bóng dáng Nhất Quỷ Tha Đao ra xa hơn hai mét, Nhất Quỷ Tha Đao trừng mắt Già Lam Phong Bạo đang phát ra hàn quang, không dám tới gần, sợ làm quỷ dưới đao, nhưng vừa rồi chiêu thức mà Tịch Diệt thuấn di kia, thực sự rất hấp dẫn hắn. Cuối cùng lòng hiếu kỳ chiến thắng nỗi sợ hãi, Nhất Quỷ Tha Đao ôm quyết tâm cùng lắm thì bị hắn chém chết, bước lên: “Tịch Diệt… truyền chiêu lúc nãy cho ta đi…”

“Kỹ năng chức nghiệp đặc thù.” Quy Vu Tịch Diệt cứng rắn ném ra một câu, thu hồi song đao, đi về phía Hắc Diệu, lưu lại thích khách đứng sau lưng, hóa thành hạt phấn giữa bầu không khí cô đơn…

Hắc Diệu Chi Ngân lại không có vận khí tốt như vậy, Minh Diệu Tiễn kia của hắn không phải Ảnh Thuấn, là chiêu thức hạn chế chức nghiệp. Chỉ cần đối phương là cung tiễn thủ, đều có thể học kỹ năng này, nhưng vấn đề là, muốn làm Minh Diệu Tiễn, phải tiêu hao không ít máu của hắn, theo sự tăng cao của cấp bậc, lượng máu cần để chế tác vũ tiễn đều làm hắn suy yếu một đoạn thời gian dài.

Cây Minh Diệu Tiễn cuối cùng mà hắn tạo ra, là khi hắn rót máu lên Lôi Đình Chi Dực.

Nhưng Atlantis, nguy hiểm trùng trùng, nếu có nhiều hơn hai người học được kỹ năng biến thái này, có thể tự bảo vệ mình được, suy nghĩ một lúc, Hắc Diệu Chi Ngân vẫy vẫy tay với Lục Đạo Luân Hồi, mở bảng kỹ năng, truyền Minh Diệu Tiễn cho hai người.

Sau đó lấy hai cây Minh Diệu Tiễn trong Hư Không Thủ Trạc, phân cho mỗi người một cây – đây là hàng dự trữ từ lúc trước, ngoài Minh Diệu Tiễn được chế tạo từ Lôi Đình Chi Dực ra, còn hai cây nữa, chỉ là nó được chế tạo từ vũ tiễn lục giai, lực sát thương mặc dù kém Lôi Đình Chi Dực là tử giai, nhưng tuyệt đối cũng thuộc hàng ngũ đồ vật tuyệt vô cận hữu.

“Thực có lỗi, Minh Diệu Tiễn chỉ còn hai cây, dùng xong sẽ không có nữa.” Hắn không nói rõ Minh Diệu Tiễn này là dùng máu mình để chế tạo ra, lúc trước khi chế tạo Minh Diệu Tiễn từ Lôi Đình Chi Dực, Tịch Diệt vì chuyện hắn lấy máu làm tiễn mà suýt chút trở mặt với hắn, chỉ thiếu bẻ gãy cây Lôi Đình Chi Dực mà chính mình tạo ra, cuối cùng còn bắt hắn thề sẽ không bao giờ chế tạo Minh Diệu Tiễn nữa mới chịu bỏ qua. Cho nên, theo một ý nghĩa nào đó, Minh Diệu Tiễn, đích thật sẽ không còn nữa.

Lục Đạo Luân Hồi và Bất Ái Thường Nga là người biết tiến lùi, thấy bộ dáng khó xử của Hắc Diệu Chi Ngân cũng biết Minh Diệu Tiễn này rất trân quý. Trong lòng cảm động không thôi. Tiếc nuối duy nhất chính là, kỹ năng này, là duy nhất, không đến thời điểm nguy cấp, hai người tuyệt đối không thể lấy ra dùng – trừ phi cung hoặc nỏ của bọn hắn giống như Đào Mã Lí, có công năng tự thu hồi tiễn về túi…

Lục Đạo Luân Hồi đóng bảng kỹ năng, đi đến bên cạnh thi thể của BOSS, những thứ đồ rớt ra của một con BOSS đẳng cấp cao như vậy tuyệt đối không phải rác rưởi, Quang Ảnh Thành của bọn hắn từ trên xuống dưới đều tài đại khí thô, cho dù xem không vừa mắt những trang bị này, nhưng nếu bán nó trong hội đấu giá thì tuyệt đối là một số tiền lớn.

Hiện tại đại đa số ngoạn gia trong trò chơi đều ở Phân Giới Sơn để lên cấp 100, còn một số công hội hoặc đoàn thể có thực lực thì bắt đầu tiến vào Địa Ngục Thâm Uyên, nhưng BOSS đẳng cấp cao như vậy người bình thường tuyệt đối đánh không lại.

Nhìn thứ đồ mà Lục Đạo Luân Hồi giơ lên trước mắt mình, là một pháp trượng giống như hoa hướng dương, Hắc Diệu Chi Ngân tiếp nhận rồi không có chút hy vọng nào giám định một cái – những thứ tạo hình như vậy, cho dù thuộc tính không tồi, cũng bán không được giá tốt. Thử hỏi ngoài đám tiểu nữ sinh thích những thứ lạ, có ai muốn ôm một cây hoa hướng dương thật lớn để thi pháp không?

“Đại Vương Hoa: tăng 50 điểm trí lực và tinh thần, nâng tất cả các trị liệu pháp thuật lên cao nhất, kỹ năng phụ trợ: Tự Nhiên Chi Ngữ, trong phạm vi năm mươi mét, mỗi giây sẽ khôi phục 50 HP của tất cả đội hữu, thời gian liên tục trong sáu mươi giây, kỹ năng làm lạnh thời gian một giờ, vật phẩm cấp bậc: tử giai, vật phẩm phẩm chất: sử thi.”

Nếu xem nhẹ tạo hình và cái tên khiến kẻ khác không biết nói gì này, chỉ cần thuộc tính như vậy cũng tuyệt đối là cực phẩm pháp trượng dành cho chức nghiệp trị liệu khiến người khác phải chảy nước miếng. Hắc Diệu Chi Ngân nhìn thoáng qua Bích Hải Lam Thiên, pháp trượng này cho hắn là thích hợp nhất, nhưng – để cho một nam nhân, cả ngày ôm cây hoa hướng dương lúc ẩn lúc hiện… thật sự rất cần dũng khí.

“Cái kia… ngươi cầm trước đi, thuộc tính của thứ này không tồi, hay là bình thường ngươi thu vào túi, để khi chiến đấu mới lấy ra?” Lục Đạo Luân Hồi giơ cây hoa hướng dương lớn… không, là cây Đại Vương Hoa lên trước mặt Bích Hải Lam Thiên “Yên tâm, sau này có cơ hội chúng ta nhất định đổi cái khác cho ngươi, cái này ngươi cứ cầm trước…”

“Thật xinh đẹp!” Ánh mắt Bích Hải Lam Thiên đột nhiên toát ra mấy ngôi sao, nắm chặt lấy cây Đại Vương Hoa kia, không chút buông tay ôm vào trong ngực: “Cảm tạ, ta thật sự rất thích nó, không cần thay cái khác!”

… Thẩm mỹ của người này… thật đúng là không bình thường… Trán Lục Đạo Luân Hồi chảy ra mồ hôi lạnh, bất quá có lẽ người có lối suy nghĩ độc đáo như thế này, mới lựa chọn chức nghiệp Druid, một chức nghiệp siêu cấp ít người chọn?

Sự thật chứng minh, Bích Hải Lam Thiên có lối suy nghĩ cực kỳ độc đáo, nhất là lúc hắn cầm cây Đại Vương Hoa kia với vẻ mặt hưng phấn mà đi rêu rao khắp nơi, khiến mọi người ở đây đều câm lặng. Trong lòng mọi người không hẹn mà cùng nghĩ – may mắn khi nơi này là thâm sơn cùng cốc…

>>Hết
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.