Hệ thống nêu lên: “Hắc Ám Đại Lục chính thức mở ra cho ngoạn gia.” Tin tức vừa được thông báo, mọi người của Quang Ảnh Thành phát hiện năm người khiến bọn hắn lo lắng đột nhiên hiện lên sau một trận bạch quang, không chút dấu vết xuất hiện trong phòng họp của công hội.
Mọi người đang họp thấy vậy, đều bị giật mình hét to. “Thiên… thiên ngoại phi tiên…” Quốc Sĩ Vô Song lắp bắp nói.
“Lão đại, ngươi đã bình an trở về?” Nhất Quỷ Tha Đao cố ý toát ra biểu tình thất vọng.
“Sao? Ngươi hy vọng ta chết?” Túy Sát Giang Sơn nhíu mày, một cây đao bay qua.
“Được rồi, đừng nháo nữa, mau nói xem các ngươi có thu hoạch gì?” Cực Đoan Phân Tử nóng vội. Đẩy Nhất Quỷ Tha Đao ra vọt tới trước mặt lão đại nhà mình.
Túy Sát Giang Sơn cũng không che dấu, thoải mái mở bảng trạng thái của bình cho mọi người xem, sau khi mọi người nghe hắn giản lược quá trình hoàn thành nhiệm vụ thì cả phòng đều im lặng. Ngay cả tiếng hít thở cũng nghe thấy, nhưng lập tức, trong phòng truyền ra tiếng rống giận của Hoàn Mỹ Phong Bạo: “A a a! Cư nhiên là nhiệm vụ chuyển chức để trọng sinh! Lão tử phải làm thịt kẻ đã đánh lén ta!!!!!”
Vốn đã có sự chênh lệch với Phù Tô, hiện tại khoảng cách đó càng thêm xa vời. Tâm lý Hỏa hệ pháp sư đang bất bình nghiêm trọng liền bạo phát.
“Chia đều phần thưởng nhiệm vụ đi.” Hắc Diệu Chi Ngân lấy ra cái hộp mà trước khi đi Lucifer đã cho hắn, mở ra, bên trong là một cây trường thương màu đen, giám định một cái, chỉ thấy phía trên có hàng chữ: “Michelangelo Chi Thương: vũ khí trưởng thành, tăng 5% tất cả thuộc tính, tăng lực công kích gấp bội với địch nhân Quang Minh hệ, kỹ năng vũ khí: làm đối thủ tê liệt, trọng thương, làm địch nhân lâm vào trạng thái mất máu. Vật phẩm cấp bậc: chanh giai, vật phẩm phẩm chất: thần khí truyền thuyết, yêu cầu khi sử dụng trang bị: con dân của hắc ám.”
… Nghe xong kết quả giám định của Hắc Diệu, phòng họp lần thứ hai trở về trạng thái yên lặng, chỉ còn âm thanh “thình thịch thình thịch”…
Tiếp theo Già Lam Phong Bạo của Quy Vu Tịch Diệt, Đào Mã Lí Xuyên Tâm Cung của Hắc Diệu cùng Yên Diệt Sinh Mệnh thì thần khí thứ tư đã xuất hiện – Michelangelo Chi Thương, trong truyền thuyết thần thoại cây súng này đã từng bắn xuyên qua chúa cứu thế Jesus, sau thuộc sở hữu của Quỷ vương Beelzebub, truyền kỳ của nó thật sự xứng đáng với thân phận thần khí truyền thuyết.
Không hề nghi ngờ, nó là của Túy Sát Giang Sơn, dù sao thì trong tất cả cũng chỉ có hắn dùng thương.
Hắc Diệu Chi Ngân tiếp tục lấy một vật trong hộp ra “Kinh Cức Chi Quan, tăng 5% trí lực và tinh thần, trang bị kỹ năng: Ma Thần Chi Nộ: sau khi sử dụng thì các chiêu thức pháp thuật sau đó được sử dụng liên tục, kỹ năng làm lạnh thời gian hai giờ. Vật phẩm cấp bậc: tử giai, vật phẩm phẩm chất: sử thi. Yêu cầu khi sử dụng trang bị: con dân của hắc ám.”
Vốn khi Hắc Diệu Chi Ngân giới thiệu đến trang bị này, thì mắt tất cả các pháp sư đều có xu thế đỏ lên, đến lúc hắn đọc tới yêu cầu khi sử dụng trang bị thì như quả bóng cao su bị nổ – pằng… thứ này được tạo ra để dành cho Phù Tô, bọn hắn không thể lấy được…
“Nguyên Chất Bích Lũy (kính chào cái khiên kiên cố nhất trong lòng ta): tăng 30% sức chịu đựng, trang bị kỹ năng: Phá Phủ Trầm Chu: sau khi sử dụng kỹ năng người phát động sẽ được vây trong trạng thái vô địch, liên tục ba phút, sau đó tất cả lực phòng ngự trở về không, liên tục trong ba giờ. Vật phẩm cấp bậc: tử giai, vật phẩm phẩm chất: sử thi. Yêu cầu khi sử dụng trang bị: con dân của hắc ám.”
Cái này không cần tranh luận cũng biết nó là của Thương Lãng, tuy con dân của hắc ám thì tử vong kỵ sĩ Phi Long Tại Thiên cũng có thể sử dụng, nhưng hắn tuyệt đối không cần tấm chắn này.
“Còn hai cái nữa.” Hắc Diệu Chi Ngân lật ngược hộp, lấy ra hai cái dây chuyền giống nhau như đúc ra, dây chuyền đơn giản được đính một miếng tròn tròn màu đen nhỏ như kim tệ: phân biệt là “Tài quyết giả huy hiệu và hành hình giả huy hiệu” phía trên có khắc hàng chữ nhỏ: “Chứng minh thân phận.”
Một câu giới thiệu vô cùng đơn giản, ngay cả vật phẩm cấp bậc cũng không biểu thị. “Đây là vật gì?” Ám Đồng tò mò đi qua nhìn, Quy Vu Tịch Diệt không nói gì, vươn tay cầm cái tên là “Hành hình giả huy hiệu” rồi đeo lên cổ mình, còn Hắc Diệu Chi Ngân thì cầm cái “Tài quyết giả huy hiệu” đeo.
“Ân? Chẳng lẽ các ngươi…” Tầm mắt hoài nghi của Tiềm Long Tại Uyên đảo qua đảo lại trên mặt hai người, câu cuối cùng, kéo dài âm điệu đến khác thường.
Hai người cũng không nhiều lời, giống Túy Sát Giang Sơn mở ra bảng trạng thái của mình, cho mọi người xem.
“Kháo…” Ám Đồng phun ra một chữ qua kẽ răng, trừng mắt nhìn chức nghiệp của bọn hắn đã biến thành “Hành hình giả” và “Tài quyết giả”, cho đến khi nhìn thấy kỹ năng “Ảnh Thuấn” của Tịch Diệt cùng “Tài Quyết” của Hắc Diệu, muốn giật mình cũng không thể giật mình nữa.
“Không công bằng…” Cực Đoan Phân Tử ôm cửa, như bị chứng tâm thần mà chọt chọt bức tường.
Tiềm Long Tại Uyên như mất đi lí trí mà đi về phía Hắc Diệu Chi Ngân, bắt lấy cánh tay hắn lắc qua lắc lại, những người còn lại chỉ thấy Quy Vu Tịch Diệt đen mặt, lòng thầm ai oán một câu: “Tiểu tử này chết không nơi táng thân…”
Già Lam Phong Bạo còn chưa ra khỏi vỏ, Lục Đạo Luân Hồi mắt sắc liền phát hiện một con quái nhỏ bằng thằn lằn chui ra khỏi áo choàng của hắn, thân mình màu đỏ như lửa, đôi cánh màu đen, trông cực kỳ đáng yêu, nhưng trong mắt lại có khinh thường cùng bất mãn không chút che dấu. Chỉ thấy cái đuôi nho nhỏ của con quái vung lên, một chùm gai nhọn như vũ tiễn bắn tới Tiềm Long Tại Uyên.
Cẩn thận, hai chữ nghẹn trong cổ họng còn chưa kịp hô lên, chỉ thấy tất cả các gai nhọn đều cắm lên lưng Tiềm Long Tại Uyên, trong nháy mắt, cây máu của ninja đáng thương chỉ còn một phần ba, hơn nữa phía trên đầu còn bốc ra đám khói màu lục cùng máu đang dần giảm xuống biểu hiện hắn đang trúng độc.
“Tiểu Mạn!” Nghiêm khắc trừng mắt đầu sỏ. Hắc Diệu Chi Ngân vội vàng từ trong Hư Không Thủ Trạc lấy lọ giải dược siêu cấp ra cho Tiềm Long Tại Uyên uống, Quản Sát Bất Quản Mai phản xạ có điều kiện giúp đối phương thêm máu, Tiềm Long Tại Uyên hồn còn chưa bình tình run rẩy chỉ vào con ma thú đang kiêu ngạo đứng trên vai Quy Vu Tịch Diệt nói: “Đây… đây… đây là cái gì…”
“Tịch Diệt…” Hắc Diệu Chi Ngân quay qua muốn giáo huấn con Thứ Vĩ Sư kia một chút, nhưng không ngờ Quy Vu Tịch Diệt lại lấy từ Hư Không Thủ Trạc một xâu thịt nướng đưa đến bên miệng sủng vật, Thứ Vĩ Sư có được sự tán thành cùng dung túng của chủ nhân, vừa ăn vừa vung cái đuôi đầy gai độc, đôi mắt màu lam uy vũ trừng Tiềm Long Tại Uyên.
Lập tức trong đầu mọi người liền hiện lên một từ: “Vật cũng như chủ…”
“Đó là sủng vật của Tịch Diệt, Thứ Vĩ Sư.” Phù Tô sợ thiên hạ còn chưa loạn liền kích thích Tiềm Long Tại Uyên: “Phải biết rằng khi tiểu gia hỏa này trong hình thái trưởng thành, chỉ cần một móng vuốt là làm nát cái khiên do Quang Diệu Tiễn của a Diệu đó nha ~”
“… Sao có thể thế được?” Phi Long Tại Thiên rất hứng thú với vật nhỏ này. Chỉ cần trong hình thái ấu sinh đã có thể lấy mất hai phần ba máu của Tiềm Long Tại Uyên, hình tháo hoàn toàn không biết sẽ có bao nhiêu hung mãnh bá đạo.
“Không dùng kỹ năng hoặc hỗ trợ từ ngoại lực. Dùng tay chế trụ nó mười giây.” Quy Vu Tịch Diệt lại lấy thêm một xâu thịt, mặt không chút thay đổi nói.
…
Câu nói này một lần nữa khiến phòng họp trở nên yên lặng, chỉ còn thanh âm đầu đập vào tường.
“Ầm ầm ~ ầm ầm ~ ầm ầm ~”
“Păng ~ păng ~ păng ~”
“Ầm ầm ~ ầm ầm ~ ầm ầm ~ ầm ầm ~…”
“Păng ~ păng ~ păng ~ păng ~… păng…”
——— ———————–
“Ai? Lão đại, mặt ngươi có gì thế?” Quả nhiên nữ hài tử khôi phục nhanh nhất, Vẹc-xây Hoa Hồng cùng Quốc Sĩ Vô Song chạy tới ‘chơi đùa’ với Manticore đang nằm trên vai Quy Vu Tịch Diệt, đột nhiên Vẹc-xây Hoa Hồng ngẩng đầu, chỉ thẳng vào mặt Túy Sát Giang Sơn hỏi.
“Cái gì?” Túy Sát Giang Sơn nghi hoặc sờ sờ mặt, mạc danh kì diệu: “Trên mặt ta có cái gì?”
“Ai! Không chỉ mặt của ngươi, ngay cả Thương Lãng lão đại cũng có!” Ám Đồng cũng chỉ vào bên mặt trái của Thương Lãng lớn tiếng nói.
“Các ngươi, tự xem đi!” Vẹc-xây Hoa Hồng lấy một cái gương từ trong túi, đưa đến trước mặt lão đại nhà mình, Túy Sát Giang Sơn nửa tin nửa ngờ nhìn – quả nhiên, dưới mắt trái của mình, chỗ xương gò má xuất hiện một chữ thập ngược màu đen. Cũng là đồ án đồng dạng xuất hiện trên mặt Thương Lãng.
“Phù Tô có không?” Tám phần đoán rằng đây là dấu hiệu gia nhập Hắc Ám trận doanh sau khi chuyển chức, Thương Lãng quay qua, nhìn Phù Tô. Trên mặt Phù Tô cũng có dấu hiệu đó. Bất quá nó ở trên trán, hơn nữa được tóc che, nên bọn hắn không thấy rõ.
“Oa! Lão đại! Cực giỏi nga!” Hai tay Quốc Sĩ Vô Song tạo thành hình chữ thập, trong mắt bắt đầu hiện lên trái tim màu hồng “Đây quả thực là dấu hiệu con dân của các ngươi!”
“Đúng đúng! Chữ thập ngược đại biểu cho con dân của Lucifer, a a a! Ta thật hạnh phúc!” Vẹc-xây Hai Hồng và Vô Song bắt đầu chụm đầu lại với nhau “Ta muốn lấy đồ án trên mặt lão đại.”
“Đúng đúng đúng! Ấn kỳ này xuất hiện trên mặt lão đại quả thực là hóa đau thương thành lực lượng, hóa thối nát thành thần kì a!!!”
… Túy Sát Giang Sơn buồn bực nghe hai thành viên nữ duy nhất trong phòng đang hồ ngôn loạn ngữ – chẳng lẽ không có cái ấn kí này, mình chính là “đau thương” và “thối nát” hay sao??? Liếc qua Hắc Diệu Chi Ngân cùng Quy Vu Tịch Diệt, Túy Sát Giang Sơn thầm tính toán sau này mình cũng nên cầu Tịch Diệt làm cho mình cái mặt nạ…
“Được rồi, náo loạn nửa ngày, cũng nên trở lại chuyện chính.” Lục Đạo Luân Hồi không hổ là hai cánh tay của Quang Ảnh Thành, rất nhanh đã khôi phục lại từ trong kinh ngạc “Nếu lão đại đã trở lại, cũng nên cho các ngươi ra chút sức lực – ngày mốt Quang Ảnh Thành chúng ta sẽ cử hành hội đấu giá tư gia đầu tiên, đến lúc đó tất cả phải nhờ các ngươi đến trấn thủ đó nga!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]