Chương trước
Chương sau
“A, mấy người các ngươi thật lợi hại!” Hắc Diệu Chi Ngân một bên xử lí nguyên liệu nấu ăn trước mắt, một bên tán thưởng nói, vừa nãy hắn đã kiến thức được lực công kích khủng khiếp của họ. Cấp S Dong Binh đoàn cũng không phải chỉ nói cho êm tai.

“Tất nhiên! Đó là thành quả của chúng ta vì nghênh tiếp đại hội Thiên Hạ Đệ Nhất Võ Đạo mà tự bế quan tu luyện một tháng a ~” Thương Lãng mặt không chút đỏ nhận lấy lời ca ngợi của đối phương, thuận tiện trộm một xiên thịt nướng vừa ra lò bỏ vào miệng.

“Đại hội Thiên Hạ Đệ Nhất Võ Đạo?” Hắc Diệu sửng sốt.

“Ngươi không biết ư? Chẳng lẽ ngươi không xem trang chủ sao?” Ám Đồng giật mình trừng mắt nhìn “người ngoài hành tinh” này. “Đã tuyên truyền hơn một tháng nay rồi a, các đại thành trấn cũng có dán bố cáo. Bởi vì có sự tồn tại của song chức nghiệp giả, nên ở không có bảng xếp hạng, nhưng cũng có một bảng các cao thủ, mà những cái tên trên bảng cao thủ được quyết định dựa vào đại hội Thiên Hạ Đệ Nhất Võ Đạo.”

“A, lúc trước ta ở trong rừng, nên không biết chuyện này.”

“Ân, không chỉ được xếp thứ tự vào bảng, mà quán quân của đại hội võ đạo còn có thể chọn bốn loại vũ khí làm phần thưởng mà hệ thống cung cấp, nghe nói bốn thứ kia đều là thần khí cấp bậc chanh giai truyền thuyết nga ~”

Trong vì ngăn ngừa việc vật phẩm lan tràn, ngay từ đầu đã hạn định số lượng vật phẩm theo cấp bậc, vật phẩm tử giai cấp sử thi đều phải đánh BOSS phi thường nguy hiểm hoặc làm những nhiệm vụ khó khăn mới có thể có được. Còn thần khí chanh giai truyền thuyết, vật phẩm thần khí truyền thuyết, trong cả trò chơi chỉ có bảy kiện, đều là vũ khí. Một lần mà đã xuất ra bốn kiện làm phần thưởng trận đấu, có thể thấy được độ quan trọng của đại hội Thiên Hạ Đệ Nhất Võ Đạo.

Đối mặt với sức hấp dẫn lớn như vậy cho dù là thần tiên cũng phải động tâm, Hắc Diệu Chi Ngân lập tức không an vị được, phần thưởng chính là chanh giai truyền thuyết thần kì a ~! Cho dù cuối cùng không nhất định phải đoạt giải quán quân, kiểm tra thực lực của mình một chút cũng tốt a! “Còn bao lâu thì bắt đầu thi đấu?”

“Còn ba ngày nữa là bắt đầu.”

“A?” Mình đến bây giờ mới biết, không biết hiện tại đến báo danh còn kịp không?

Nhìn ra Hắc Diệu lo lắng đứng ngồi không yên, Quy Vu Tịch Diệt mắt mang ý cười “Ta đã thay ngươi báo danh rồi.”

“A? Thật sự rất cảm tạ ngươi, Tịch Diệt ~” Nghe xong những lời này thì cục nghẹn trong tâm Hắc Diệu rốt cuộc cũng đã nuốt được xuống bụng, cao hứng xoay người thưởng cho Tịch Diệt một cái ôm thật chặt.

Hưởng thụ “yêu thương nhung nhớ” của đối phương, trên mặt Quy Vu Tích Diệt hiện ra một nụ cười hiếm thấy: “Nên nghỉ ngơi.” Hắc Diệu đáng yêu cũng không để ý, cho dù là đội hữu thân mật khăng khít hắn cũng không nguyện ý chia sẻ cùng bọn họ.

“Ai? Còn sớm a …”

“Còn chưa làm xong cơm.” Lời vừa ra khỏi miệng, Ám Đồng cùng Thương Lãng hai tên không thức thời ở bên cạnh làm bóng đèn liền cảm nhận độ ấm đã xuống tới 0 độ.

“Mệt mỏi cả một ngày, cũng nên nghỉ ngơi.” Phù Tô đã sớm hiểu rõ tình huống không chút lưu tình mà cho mỗi người một cái thuật đóng băng, kéo hai tảng băng bị đông chui vào trướng bồng tập thể của đội Sơn Miêu.

“Nghỉ ngơi một chút đi.” Tự giác tự tiến đi vào tiểu trướng bồng của Hắc Diệu, Quy Vu Tịch Diệt nhìn người đang tiếp tục xuất nguyên liệu ra bận rộn làm việc, có chút đau lòng mà khuyên can.

“Không mệt, vẫn nên làm xong hết những thứ này trước, đỡ cho bọn họ ban đêm ngủ không ngon giấc. Hơn nữa mấy ngày còn lại cũng có thể thoải mái.”

Vô luận ngươi làm nhiều hay ít thì bọn họ cũng nhất định sẽ một lần ăn sạch. Trong lòng thầm xem thường một chút, Quy Vu Tịch Diệt cũng không khuyên trở hắn nữa, im lặng ngồi một bên nhìn Hắc Diệu làm đủ loại kiểu dáng với nguyên liệu nấu ăn.

“Phiền ngươi lấy Thư Tâm Thảo trong túi ra cho ta.” Từ khi có Hư Không Thủ Trạc, Hắc Diệu mới dùng nó để chứa các loại vật liệu cùng nguyên liệu nấu ăn.

Mở túi ra, lực chú ý của Quy Vu Tịch Diệt bị một gốc thực vật màu đen hấp dẫn, “Đây là cái gì, sao lại có nó?”

Hắc Diệu cầm lấy liếc mắt một cái rồi nở nụ cười: “Đây là Thất Diệp Mạn Đà La, là thực vật có độc, không thể ăn, này là ta lấy được khi ở trong Kính Tử Sâm Lâm lúc trước, còn đang cân nhắc xem nên trộn với loại thảo dược nào đây.”

“Thử cái này xem.” Từ Không Gian Thủ Trạc của mình lấy một gốc thực vật từ thân đến lá đều đỏ như máu, Hắc Diệu vừa tiếp nhận liền thấy — “Nữ Vu Hoa”. Thật là một cái tên có ý nghĩa, lấy một cái bình trong túi ra, thật cẩn thận bỏ cả hai loại thảo dược vào, lắc lắc một chút, một đạo ánh sáng nhạt hiện lên, hệ thống nêu lên: “Chế tạo được Ma Túy Độc Dược, chúc mừng ngài lĩnh ngộ được phương pháp bào chế dược tề mới —- Ma Túy Độc Dược.”

Nguyên lai là độc dược a … Hắc Diệu tò mò lắc lắc cái bình, thấy nước thuốc màu tím bên trong nổi lên một ít bọt.

“Ma Túy Độc Dược!!!!!!” Tiếng thét chói tai của Ám Đồng không biết đã đứng trước cửa trướng bồng từ bao giờ mặc dù ở cách khoảng xa cũng ông ông đập vào tai. Đẩy nhanh cửa trướng bồng ra, Ám Đồng như viên đạn vọt qua chỗ Hắc Diệu, tiếp theo dược bình trong tay đã rơi vào tay hắn: “Quả … nhiên … A Diệu, ở đâu ra? Ở đâu ra?” Ám Đồng cầm cái bình dùng sức lay động bả vai Hắc Diệu Chi Ngân.

“Là do ta làm ra.” Đẩy tay hắn ra, ngón tay Hắc Diệu búng một cái, một ngọn lửa xuất hiện trên đầu ngón tay, “Hoặc nói ta một chuyện gì đó, hoặc là trở về trướng bồng của ngươi, còn dám lay động ta, ta liền nướng lỗ tai của ngươi đem đi ăn.”

“Ma Túy Độc Dược a!” Ám Đồng hiển nhiên vẫn còn trong cơn kích động không thoát ra được: “Có thể bôi lên những vũ khí cận chiến, sẽ làm người khác tê liệt một đoạn thời gian a !!!! Đây là bảo bối vô giá a ~ ta lần trước vì mua chỉ một chút thôi đã suýt nữa táng gia bại sản a ~ a ~ a …” Hắc Diệu thấy Ám Đồng từ trong vòng tay lấy ra một bình thủy tinh nhỏ bằng ngón út. Bên trong quả nhiên còn khoảng hai ba giọt nước thuốc màu tím, giống y như Ma Túy Độc Dược mà hắn vừa chế ra.

Thừa dịp Ám Đồng phân thần, Tịch Diệt nhanh chóng duỗi tay ra, lấy bình độc dược “Không có việc gì thì đi ra đi.” Tên tiểu tử này đã quấy rầy không gian riêng của mình và Hắc Diệu rồi còn muốn lấy đồ ư? Thật đúng là nằm mơ!

“Làm ơn, hãy làm một bình cho ta đi ~” Ám Đồng mở to mắt ôm cánh tay Hắc Diệu, một bộ dáng chó con đáng yêu.

“Này … ta không có nguyên liệu.” Hắc Diệu Chi Ngân có chút khó xử, Thất Diệp Mạn Đà La vốn chỉ là ngẫu nhiên mới hái được.

“Vậy chia nửa bình kia cho ta đi ~” Không chú ý đến ánh mắt hình mũi tên của Quy Vu Tịch Diệt bắn ra nhìn về phía cánh tay của Hắc Diệu mà Ám Đồng đang ôm.

“… Cái kia, nguyên liệu có một nửa là của Tịch Diệt a.” Hắn thật sự không biết mình chỉ tiện tay làm liền có được vật trân quý như vậy.

Ám hỏa vừa dấy lên dưới ánh mắt khẩn cầu của đối phương liền nhanh chóng tắt đi, Quy Vu Tịch Diệt trừng mắt liếc nhìn Ám Đồng một cái: “Đưa đây.”

Ám Đồng đang mạc danh kỳ diệu bị một ánh mắt như đao bắn qua làm hết hồn lập tức lấy hai tay nâng thứ đang cầm lên, thần thái thành kính. Mắt thấy đối phương lấy cái bình nhỏ chỉ bằng ngón út kia đưa qua: “Còn không đi?”

“Nga ~ Thương Lãng lão đại muốn ta qua lấy mấy bình nước trái cây.” Liếm liếm môi, Ám Đồng vì cái mạng nhỏ của mình mà âm thầm đổ mồ hôi lạnh, đại kiếm của Thương Lãng lão đại mình địch không nổi, hai thanh loan đao kia của Quy Vu Tích Diệt cũng là một tồn tại đáng sợ a! Mình hiện tại chính là trước hổ sau lang, tình thế khó xử a.

… Quy Vu Tịch Diệt đã bùng nổ lập tức quăng Ám Đồng lẫn ba bình nước trái cây ra ngoài trướng bồng, tiện tay đặt trạng thái ‘cấm ngoại nhân tiến vào’ ngoài trướng bồng.

“Ha hả, Ám Đồng thật đúng là đáng yêu ~” Người nào đó không hề tự giác vô tình dấy lên lửa giận của tòa núi băng nào đó. Quy Vu Tịch Diệt lạnh mặt đột nhiên lại gần, giây tiếp theo miệng mình đã bị ngăn chặn bởi hai phiến môi mềm mại.

“Ngô …” Đại não Hắc Diệu Chi Ngân trống rỗng, đợi cho đến khi lí trí của hắn trở lại, thì phát giác đối phương đã buông mình ra, còn mình thì ngồi dựa vào giường thở phì phò. Mình thế nhưng bị tên Tịch Diệt kia hôn!!!!! Đó là nụ hôn đầu của hắn a, hơn nữa đối phương lại là một nam nhân!!! Tuy rằng hắn không chán ghét hắn, nhưng là … nhưng là … này không phải cũng quá đột ngột sao?

“Không được để ý đến người nào khác ngoài ta!”

“Ngươi muốn gì?” Lí trí bay đến chín tầng mây giờ phút này đã quay trở lại, Hắc Diệu cố gắng hít sâu bình ổn nỗi lòng của mình.

Hai vai bị một đôi tay hữu lực nắm lấy, đôi mắt xanh biển gần trong gang tấc chống lại đôi con ngươi màu tím “Ngươi không chán ghét, đúng không?”

Đôi mắt xanh biển luôn được che bởi một tầng băng mỏng, vĩnh viễn đều như gió êm sóng lặng giờ phút này lại cuộn trào mãnh liệt, Hắc Diệu có thể cảm giác được ẩn sau cái lớp ngụy trang trấn định này là nỗi bất an mãnh liệt cùng chờ đợi. Hắc đang sợ hãi ư? Sợ ta ghét hắn ư? Nỗi lòng cuồng loạn của Hắc Diệu dưới ánh nhìn chăm chú của đôi mắt kia dần khôi phục bình tĩnh, hắn lúc đầu là thật sự lo lắng, ngay từ đầu chỉ có khiếp sợ cùng nghi hoặc, nhưng thật sự vẫn là không chán ghét chút nào … Hắc Diệu luôn luôn trung thành với cảm giác của bản thân khẳng định mà gật đầu.

Như tù phạm đang chờ đợi được tuyên án, trong quá trình chờ đợi làm cho một người bình tĩnh phải điên lên, khi hắn trông thấy người mình âu yếm nhíu mi nghiêm túc suy nghĩ, trái tim liền đập rất nhanh, cho đến khi đối phương khẳng định mà vuốt cằm, tâm lập tức từ địa ngục bay lên thiên đường. Một phen ôm lấy người trước mặt, Quy Vu Tịch Diệt phát ra tiếng thở dài thỏa mãn. Bắt đầu từ lúc trông thấy thiên hạ tuấn mỹ này trên cây thông nhảy xuống trước mắt mình, tận sâu trong thâm tâm hắn đã khắc dấu vết mang tên của cung tiễn thủ Ma tộc này.

“Ta sẽ không buông tay!”

Cảm giác đôi tay đang gắt gao ôm lấy mình càng thêm dùng sức, ngay cả cơ thể cũng run rẩy mạnh hơn. Ở chung đã một thời gian, Hắc Diệu Chi Ngân biết đối phương là một người cực độ thiếu cảm giác an toàn, ở mặt này hai người bọn họ thật sự rất giống, cũng như mình dùng nụ cười ngụy trang; hắn cũng là như thế, bởi vì thiếu khuyết cảm giác an toàn nên đóng băng hình tượng bên ngoài của mình, bởi vì thiếu khuyết cảm giác an toàn nên không chịu hiển lộ bộ mặt thật của mình trước mắt người khác, bởi vì thiếu khuyết cảm giác an toàn nên có tính độc chiếm rất mạnh đối với những thứ của mình …

“Ta biết, nhưng ta không phải đồ vật mà ngươi có thể giấu vào trong ngực, ta là một người độc lập. Có suy nghĩ của chính mình, năng lực cũng tương đương với ngươi.”

“Ta mặc kệ.”

Nghe thấy lời nói tùy hứng, thậm chí là mang tính trẻ con được phát ra từ miệng người kia, Hắc Diệu cơ hồ cười không nổi, “Nghe, ta là người có cảm tình, nếu ta thân thiết với người khác thì đó chỉ là sự thân thiết đơn thuần, còn thân thiết với ngươi thì mới chính là … thích, ngươi hiểu chưa?” Có chút gian nan nói từ “thích” ra khỏi miệng, mặt Hắc Diệu không tự giác nóng lên, vì để che dấu biểu tình trên mặt mình, hắn xấu hổ nghiêng đầu sang một bên, kết quả bỏ lỡ đi cơ hội được chứng kiến biểu tình mừng như điên trong mắt Tịch Diệt.

Ôm một tâm tình có chết cũng không buông với người đang biểu đạt cảm tình với mình, Quy Vu Tịch Diệt đã chuẩn bị tốt tâm tình sẽ bị đối phương chán ghét hoặc thậm chí là oán hận, nào ngờ thế nhưng lại nghe được lời thổ lộ của đối phương, này đối hắn mà nói là phần thưởng tốt nhất, một tay đặt người trong lòng lên giường, hắn không chút do dự mà hôn lên.

>>Hết
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.