Cố Triều đẩy phòng ngủ ra. 
Trong phòng tối đen. 
Cậu sợ Tuế Hàn đang ngủ, nên không dám bật đèn, cầm điện thoại bật đèn pin, đi về phía giường. 
Đi đến gần, mới thấy Tuế Hàn ngồi co người trên đầu giường, tay ôm lấy đấu gối. 
Bị ánh sáng điện thoại làm giật mình, Tuế Hàn ngẩng đầu, lấy tay che bớt ánh sáng, đôi mắt ngập nước, mông lung, không khống chế được rơi nước mắt. 
Cố Triều không biết phải làm sao, theo bản năng vươn tay ra hứng, chất lỏng lạnh lẽo rợi xuống lòng bàn tay. 
Cậu không biết tại sao anh lại khóc, đành phải ôm lấy người vào trong lòng an ủi, giọng điệu nhẹ nhàng dỗ dàng: "Em ở đây, anh ơi, đừng khóc." 
Ở trong phòng bệnh hay tang lễ của ông nội, Tuế Hàn cố gắng không khóc, không biết tại sao lúc này lại rơi nước mắt, chỉ thấy mất mặt, vùi đầu vào trong ngực Cố Triều. 
Một động tác nhỏ như thế, càng làm Cố Triều tưởng anh thấy tủi thân khi cậu không có ở đây. 
Vì thế không ngừng nói chuyện, để làm Tuế Hàn ổn định cảm xúc. 
"Hôm qua em nói chuyện với bọn họ cả đêm, ba mẹ em đồng ý rồi." 
"Cho dù bọn họ không đồng ý, em cũng không bao giờ để anh chịu thiệt thòi..." 
"Rất xin lỗi, lần tới em sẽ dẫn anh về nhà..." 
Tuế Hàn khóc không phải vì chuyện này, nhưng nghe thấy Tuế Hàn không ngừng đảm bảo, trong ngực dần nóng lên, cảm giác được tình cảm lấp đầy. 
Cố Triều nói một lúc lâu, không biết phải nói gì nữa, đành phải cúi đầu, mái tóc mềm mại cọ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loser/423372/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.