Tuế Hàn ngẩn người, ngay sau đó liền hiểu được ý của Cố Triều, gật đầu nói: "Được." 
Anh cúi đầu, ngon tay gạt thìa ở trên đĩa, nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Anh không thấy em không đáng tin." 
Anh đã quen với việc làm mọi thứ một mình. 
"Em biết." Cố Triều nói. 
Đột nhiên cậu ghé mặt qua, dùng thìa của Tuế Hàn múc hai thìa đồ ăn, cảm thấy thõa mãn, lùi về sau lấy giấy lau miệng: "Anh ăn trước đi." 
Nói xong liền chuồn ra ngoài phòng bếp, quay về phòng làm việc ở bên cạnh. 
Cừa không khóa, nhanh chóng truyền đến tiếng gõ bàn phím, chứng tỏ Cố Triều nói không có nhiều việc là nói dối, có thể phải muộn mới giải quyết xong công việc. 
Tuế Hàn ngồi ăn một mình, sau đó chuẩn bị một phấn mang đến phòng làm việc: "Còn nhiều không?" 
"Sắp xong rồi." Có lẽ sợ Tuế Hàn ngồi đợi buồn chán, Cố Triều chỉ sang bàn bên cạnh, "Bên kia còn một máy nữa, có thể dùng." 
"Được." 
Tuế Hàn đi qua kéo ghế ra, lấy điện thoại ra xem trong lúc đợi máy tính khởi động, bấm vào khung chat với Viên Bình Dã. 
"Huấn luyện viên Viên, anh còn nhớ mật khẩu weibo ngày trước của tôi không?" 
Không đến hai phút, Viên Bình Dã đã trả lời lại: 
"Sao cậu lại muốn hỏi mật khẩu weibo?" 
"Cái này tôi không nhớ rõ lắm, để tôi giúp cậu hỏi mấy người khác ở TE?" 
Tuế Hàn suy nghĩ, gõ chữ trả lời: "Vậy thì thôi, không cần phiền toài như thế đâu." 
Nếu để huấn luyện viên Viên hỏi mật khẩu weibo, cuối cùng lại thấy anh dùng nó để thông 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loser/423369/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.