Phòng làm việc ở tầng sáu nên rất cao, tương đương với tầng mười tòa nhà dân cư bình thường, đối diện cửa kính không có tòa nhà nào cao bằng cả, bên ngoài là bóng tối vô tận cùng với ánh trăng tĩnh lặng chiếu vào bên trong. 
Hôn môi mạnh liệt. 
"Anh ơi." 
Cố Triều nhẹ nhàng gọi tên anh, đứng trước bàn làm việc, ngón tay thon dài xinh đẹp kéo khóa rồi cởi quần âu xuống. 
Tuế Hàn đang ngồi trên bàn. 
Mặc dù ở độ cao này không lo bị ai thấy, nhưng từ lúc bắt đầu Tuế Hàn vẫn hơi sợ, tầm mắt nhìn qua bờ vai rộng lớn của Cố Triều ra phía cửa kính, đột nhiên cảm thấy xấu hổ, và trở nên mẫn cảm hơn. 
Anh vừa run vừa căng thẳng, không nhịn được khẽ hừ một tiếng, muốn bảo Cố Triều kéo rèm cửa lại, nhưng lại bị giữ lấy mặt. 
Ngày thường đôi mắt Cố Triều sáng ngời, bây giờ lại tối đen, hai hàng lông mi khẽ chớp chớp, ở trong bóng tối nhìn không ra cảm xúc. 
Tuế Hàn chưa kịp nhìn rõ, liền nghe thấy cậu thở dốc nói bên tai mình: "Em khó nhìn lắm sao?" 
Ánh mắt của anh dừng trên gương mặt của đối phương, mơ hồ nhìn thấy đường cong xinh đẹp trên mặt của Cố Triều, ở trong bóng tối vẫn nhận ra sự xinh đẹp câu người, lập tức như cảm thấy nóng bỏng liền thu hồi tầm mắt. Cố Triều phát hiện phản ứng của anh, ánh mắt càng tối hơn, ngón tay dùng sức ép gương mặt Tuế Hàn lại. 
Giọng điệu và động tác của cậu trái ngược nhau, vừa mềm mại vừa đáng thương: "Anh ơi, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loser/423367/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.