Lâm Ngữ Điệt nhìn theo bóng lưng Tuế Hàn và Cố Triều biến mất ở chỗ cầu thang, mới ngủ dậy đầu óc chưa phản ứng kịp, không nhìn nữa. 
"Bloom, cậu có thế gì không, Tuế Tuế và Cố tổng hình như hơi là lạ." 
Bloom cúi đầu liếc hắn: "Bây giờ cậu mới phát hiện à?" 
"Cố tổng có nhiều căn hộ, cho dù có sửa sang lại, cậu ta đâu thiếu chỗ ở, mất gì phải nhất quyết dọn đến đây?" 
Lâm Ngữ Điệt suy nghĩ, nhíu mày: "Lời cậu vừa nói có gì đó không đúng thì phải." 
Bloom thở dài, ánh mắt người lớn nhìn một đứa trẻ, duỗi tay vỗ vai Lâm Ngữ Điệt: "Cứ ngốc như này, khó trách mãi không có đối tượng." 
"Cậu nói là..." Lâm Ngữ Điệt mở to hai mắt, "Hai người bọn họ là một cặp?" 
"Suỵt." 
"Đến bước nào rồi thì không rõ lắm, bọn họ không muốn nói, chúng ta xem như không biết." 
"À, thì." Lâm Ngữ Điêtk vẫn chưa theo kịp, gãi gãi đầu. 
"Tóm lại nếu không có việc gì thì cậu đừng làm bóng đèn, tạo cơ hội cho Cố tổng là được." Bloom đút tay vào túi, đi xuống tầng, rồi nói, "Sắp tới nếu có thấy Cố tổng và Age ngồi ghế sau, hoặc là cậu chen lên trên hoặc là gọi tội xuống ngồi có biết không?" 
"À..." Lâm Ngữ Điệt ngộ ra, "Bloom, cậu rất hiểu mấy thứ này nha." 
Cùng lúc đó, Tuế Hàn kéo Cố Triều vào phòng, buông tay đang che miệng cậu ra, đóng cửa phòng lại. 
Quay đầu lại thấy vẻ mặt vô tội của Cố Triều, Tuế Hàn không nhịn được cười, giơ tay sửa cà vạt cho cậu: "Em đeo rất 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loser/423363/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.