Tuế Hàn bị lăn qua lăn lại đến kiệt sức, dựa lưng vào tường, ngón tay thon dài vô thức nắm lấy thảm bông mềm mại. 
Anh giật mình, phát hiện giữa hai chân dính nhớp, cúi đầu nhìn. 
Cố Triều tìm kiếm điều khiển ở trên mặt thảm, bật lên lần nữa, dựa vào ảnh sáng để nhìn rõ đôi mắt phiếm hồng của Tuế Hàn. 
Thể chất của Tuế Hàn không tốt, điều này Cố Triều biết, mặc dù ngày trước thi đấu anh không gầy yếu như bây giờ những vẫn bệnh đầy người. 
Cố Triều không muốn anh phải quyết định lúc này, đứng dậy, định lấy khăn sạch để lai, đột nhiên phía sau truyền đến một tiếng rất nhẹ: "Ừm." 
Động tác của cậu dừng lại, quay đầu lại: "Ừm?" 
Tuế Hàn mở miệng nhưng lại mím lại, gật đầu trong ánh sáng mờ mờ. 
Để đáp lại hai câu hỏi của Cố Triều. 
Cố Triều hiểu, đôi mắt từ từ cong lên, nhưng thấy hiếm khi Age bị khó xử nên cố tình làm khó anh, vì thế cậu giả vờ không hiểu hỏi: "Cái gì?" 
Tuế Hàn liếc cậu một cái, đứng dậy, kéo quần áo lên nói: "Anh quên rồi." 
Hoàn hảo diễn vai cặn bã. 
Cố Triều vội vàng ôm lấy anh, phát hiện cơ thể Tuế Hàn cứng đờ, đang thở dốc và run rẩy, mới biết mình đã đùa dai, vội vàng hạ giọng nói: "Anh ơi, em sai rồi, đừng tức giận." 
Tuế Hàn giơ tay xoa tóc cậu. 
Dựa vào ánh sang, Cố Triều thấy ý cười trong mắt đối phương, liền cười theo, hỏi lại lần nữa: "Anh cũng thích em đúng không?" 
"Ừm." Dùng lại một lát, Cố Triều lại nói tiếp: "Thích, rất 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loser/423361/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.