Chương 10
Lâm Ngữ Điệt: "???"
"Cậu nói gì kia?"
"Tối mấy hôm trước trời mưa, Cố Triều không mang theo ô, ở tạm qua đêm ở nhà tôi." Dừng lại một chút, Tuế Hàn tiếp tục nói, "Quần áo của cậu ấy bị ướt, nên mặc của tôi."
"À..." Lâm Ngữ Điệt gật đầu, sau đó lại nhăn mày, "Không phải, cho dù Cố tổng không mang ô, tại sao lại đến nhà cậu hả?"
"Cái này á?" Tuế Hàn đảo mắt, "Tôi cũng rất muốn biết."
Nói xong, anh ngáp một cái: "Tôi thấy hơi mệt."
Lâm Ngữ Điệt không còn tò mò nữa, đứng dậy nói: "Thế cậu nghỉ sớm đi, tôi về đây."
"Ừm." Anh lười biếng trả lời qua loa, Tuế Hàn xoảy người nằm lên giường.
Lâm Ngữ Điệt tắt đèn giúp anh, đóng cửa nhẹ nhàng, tiếng bước chân dần biến mất ngoài hành lang.
Sáng sớm hôm sau, Tuế Hàn dậy sớm như thường ngày.
Mở cửa sổ ra, đôi chim sẻ đang đậu ở hiên cửa sổ bay đi, đậu lên cây cột điện cách không xa.
Anh duỗi người, vén chăn lên, đi dép lê rồi vào phòng tắm rửa mặt.
Ngậm bàn chải đánh răng, ngẩng đầu nhìn gương mặt của mình trong gương, anh sờ cằm, cảm giác như kim đâm vào tay.
Bệnh tình ảnh hưởng đến tình trạng ăn uống của anh dẫn đến mất cân trầm trọng, lúc này đường nét gương mặt mới lộ rõ ra, giá trị nhan sắc tăng gấp bội, nhưng Tuế Hàn không thích mình như này.
Ánh mắt u ám, hai ngày chưa cạo râu nhìn người rất tiều tụy.
Bôi xong kem cạo râu, sau đó mới bắt đầu cạo, đột nhiên có tiếng người gõ cửa phòng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loser/423345/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.