Chàng vui mừng vì chàng đã nghĩ đến việc mời nàng dùng trà trong phòng làm việc thay vì trong phòng khách. Chàng cảm thấy phòng khách lạnh lẽo và không có hơi ấm trừ khi chàng phải tổ chức những cuộc gặp gỡ đông người. Phòng làm việc của chàng, thì ngược lại, là nơi mà chàng trải qua phần lớn thời gian ở trong nhà khi chàng bước ra khỏi phòng ngủ. Đó là một căn phòng ấm cúng, thật ra cũng không nhỏ lắm, nhưng chứa đầy những thứ mà chàng ưa thích và không bao giờ ngăn nắp, kể từ khi người hầu gái nhận được chỉ thị không được phép di chuyển những cuốn sách – đặc biệt là khi chúng đang mở. Chàng dẫn nàng đến ngồi trên một cái ghế đã cũ, thoải mái cạnh lò sưởi, mà những người hầu luôn mang đến kê tại đó ngay khi chàng bước chân vào ngôi nhà, và đặt một cái ghế giống y như vậy ở phía bên kia lò sưởi. Cha chàng đã định ném nó đi vài năm trước, nói chúng là một sự hổ thẹn tại một nơi sang trọng như Highmoor, nhưng chàng giữ chúng trong phòng làm việc của chàng và chàng không tin là chàng sẽ bỏ chúng. Bây giờ chàng biết là chàng sẽ không bao giờ vứt chúng đi. Và chàng biết rằng phòng làm việc của chàng sẽ trở nên vô cùng thân thiết với chàng trong tương lai, bởi vì thứ quý giá nhất trong cuộc đời chàng đã uống trà tại đây vào một buổi chiều. Nàng trông có vẻ nhỏ bé và xinh xắn trong cái ghế đó. Nàng có vẻ thoải mái. Chàng rất vui khi nàng trêu đùa về việc cưới Hầu tước Carew khi chàng gợi ý đến khả năng đó. Nhưng chàng cảm thấy buồn vì ai đó đã làm tan vỡ trái tim nàng. Lúc này, nàng toả sáng và dường như vui vẻ, nhưng chàng nghĩ là chàng không hề cường điệu chút nào khi nói trái tim tan vỡ đã phá hỏng cuộc đời nàng. Hầu hết những tiểu thư ở vào độ tuổi của nàng có thể đã lấy chồng nhiều năm trước và lúc này đã có con. Đặc biệt là những tiểu thư xinh đẹp như nàng. Thế nhưng chẳng có tiểu thư nào xinh đẹp như nàng cả. Họ nói về những cuốn sách sau khi nàng nhìn thấy tựa vài cuốn sách nằm trên chiếc bàn nhỏ cạnh nàng. Và về âm nhạc, nhạc kịch, sân khấu. Sở thích của họ giống nhau, mặc dù nàng chưa bao giờ học tiếng La tinh hay tiếng Hy Lạp như chàng, và nàng chưa bao giờ được đọc những vở kịch mà nàng đã từng xem. Và nàng thích giọng nam cao hơn giọng nữ cao, nàng thích đàn cello hơn đàn vi– ô– lông, khác hẳn chàng. Và cả hai đều thích đàn piano hơn hai nhạc cụ trên. Chàng chưa bao giờ biết một người phụ nữ nào lại dễ dàng trò chuyện hơn nàng. Nhưng chàng cũng chưa bao giờ biết người phụ nữ nào lại không hoảng sợ trước vẻ ngoài của chàng. Chàng tự hỏi liệu điều đó có tạo ra sự khác biệt. Nàng nói trong phòng khiêu vũ rằng cho dù có cơ hội nàng cũng không bao giờ quyến rũ Hầu tước Carew. Nhưng nếu nàng biết chàng chính là hầu tước chứ không phải là quý ông được hầu tước thuê để thiết kế công viên, nếu nàng biết điều đó thì liệu nó có tạo nên sự khác biệt? Liệu nàng có cảm thấy kém thoải mái hơn với chàng? Liệu nàng có cảm thấy hành vi của họ là không đứng đắn? Dường như nàng không hề cảm thấy hoàn cảnh lúc này của họ là không đứng đắn. Và nó thậm chí còn không phải phép hơn nhiều khi họ ở một mình cùng nhau bên trong cánh cửa thay vì lang thang trong công viên cùng nhau. “Điều gì đã xảy ra?” nàng nhẹ nhàng hỏi chàng. Chàng nhận ra họ đã ngồi cùng nhau trong im lặng mà dường như chưa bao giờ cảm thấy lúng túng, và chàng lơ đãng rơi vào một trong những thói quen thường ngày của chàng. Chàng đang xoa bóp lòng bàn tay phải bằng ngón cái tay trái và dùng ngón tay này nắn thẳng ngón tay kia. Mắt nàng đang nhìn vào hai bàn tay chàng. “Đó là một tai nạn? Hay bẩm sinh...”. Mắt nàng lướt đến khuôn mặt chàng và nàng đỏ mặt. “Xin lỗi. Đó không phải là việc của tôi. Xin thứ lỗi.” Có một tình thân hữu đã nảy nở giữa họ, có lẽ chàng có thể nói với nàng, một người hoàn toàn xa lạ, về những chi tiết mà chàng không biết của cuộc tình bất hạnh đã huỷ hoại cuộc đời nàng, và rồi nàng có thể hỏi chàng điều gì đã xảy ra với bàn tay phải và đôi chân biến dạng của chàng. Cách cư xử lịch sự trong những trường hợp riêng tư như thế này sẽ khiến họ im lặng khi họ chỉ đơn thuần là mới quen. “Đó là một tai nạn”. Chàng mỉm cười với nàng khi chàng nói với nàng lời nói dối mà chàng đã nói trong suốt cuộc đời. Chàng chưa bao giờ nói sự thật, thậm chí với chính cha mẹ chàng ngay sau khi mọi việc xảy ra. Bây giờ thì không có lí do gì để nói sự thật nữa. “Khi đó tôi được sáu tuổi. Tôi đang cưỡi con ngựa Pony với anh họ tôi”. Anh họ chàng lúc đó được mười tuổi. “Chúng tôi bỏ người giữ ngựa ở tít phía sau. Tôi đang cố gây ấn tượng, chứng tỏ rằng tôi có thể phi nước đại như người anh họ hơn tôi bốn tuổi, và thể hiện rằng tôi có thể nhảy qua hàng rào. Nhưng tôi không thể. Tôi đâm sầm vào hàng rào và ngã ngựa, gãy chân và đứt dây chằng. Nhờ vài phép lạ nào đó mà con ngựa của tôi không bị thương. Bác sĩ nói với cha tôi rằng phải cắt bỏ cả hai tay và hai chân, nhưng may mắn cho tôi là mẹ tôi đã ngất trước hình ảnh đó” Chàng mỉm cười với vẻ khiếp sợ trên khuôn mặt nàng. “Điều đó xảy ra cách đây lâu lắm rồi. Bác sĩ đã cố gắng hết sức để sắp xếp lại chỗ xương bị gãy, nhưng tất nhiên là chúng bị tổn thương vĩnh viễn. Cả tôi và cha tôi đều được thông báo là tôi sẽ không bao giờ có thể sử dụng tay phải hay chân phải được nữa. Nhưng có thể tôi là người ngoan cố trong vài trường hợp.” “Dũng cảm, kiên quyết” nàng nói. “Ngoan cố” chàng cười. “Mẹ tôi đã hét lên ngay lần đầu tiên bà nhìn thấy tôi đi khập khiễng và thề rằng tôi sẽ tự làm cho mình đau đớn khủng khiếp. Cha tôi chỉ đơn giản nhận xét rằng tôi sẽ làm cho mình trở thành trò cười.” “Cậu bé nhỏ đáng thương” nàng nói, quay đầu sang một bên, đôi mắt xanh mở lớn với sự thương cảm. “Trẻ con không phải trải qua những đau đớn như vậy.” “Đau đớn có thể làm cho tất cả trở nên khác biệt trong cuộc đời một con người. Nó có thể là một điều tốt. Có thể hơi kiêu ngạo, tôi có thể nói rằng tôi hoàn toàn hạnh phúc với con người mà tôi trở thành. Có lẽ tôi sẽ không thích con người mà tôi sẽ trở thành nếu không có tai nạn”. Có thể chàng sẽ luôn là kẻ nhút nhát, yếu đuối, hèn hạ, tự ti như lúc nhỏ. “Tôi xin lỗi vì sự tò mò khiếm nhã. Xin ngài thứ lỗi.” “Chẳng có gì để thứ lỗi cả. Bạn bè luôn thẳng thắn với nhau, chẳng phải sao? Tôi tin rằng chúng ta đã trờ thành bạn bè, đúng không?” “Đúng” nàng chậm rãi mỉm cười ấm áp. “Đúng, chúng ta là bạn bè, Ngài Wade” Thậm chí không hề có tia sáng nào trong mắt nàng nói rằng họ là gì đó hơn thế. Tất nhiên. Chàng thật ngu ngốc làm sao khi mơ tưởng đến một điều như thế, hy vọng hão huyền. Nhưng thật tuyệt vời làm sao khi nhìn tiểu thư Samantha Newman mỉm cười ân cần và đồng ý với chàng rằng họ là bạn bè. “Và người bạn này”, chàng nói, miễn cưỡng đứng dậy “tốt hơn nên nhìn thấy nàng trở về Chalcote trước khi mọi người lính của hạt này đi tìm nàng. Nàng sẽ không nói với Thornhill và phu nhân của anh ấy rằng nàng đã ở đâu chứ?” “Không”. Nàng có vẻ phấn khởi nhiều hơn là hối lỗi khi đứng dậy mà không có sự giúp đỡ của chàng. “Họ có thể nghĩ rằng như thế này thì không phải phép. Dì tôi – phu nhân Brill – có thể cảm thấy cần thiết phải đi cùng tôi như người đi kèm. Tôi cho rằng như thế thì không thích hợp. Tôi biết rằng tôi nên có một người đi kèm. Nhưng tôi không cảm thấy mình sai, và tôi không cảm thấy mình cần một người phụ nữ bảo vệ. Và nếu một người không thể tự giải quyết một đánh giá cá nhân nhỏ nhoi và tận hưởng chút ít tự do tại lứa tuổi của tôi thì người đó giống như bị nhốt trong lồng” nàng cười nhẹ. “Tôi sẽ cưỡi ngựa đi đến cổng cùng nàng” chàng nói, mở cửa phòng làm việc cho nàng đi ra trước chàng. “Có một cái vọng lâu nhìn được toàn cảnh hồ mà tôi chưa chỉ cho nàng. Và từ phía sau nhà đi xa hơn có một cái thác chảy xuống dưới. Tôi định tạo ra một loạt những thác nước đẹp mắt ở đó, nhưng lại không muốn phá huỷ vẻ đẹp tự nhiên. Tôi rất muốn nghe ý kiến của nàng. Nàng sẽ đi bộ đến đó cùng tôi chứ, có lẽ là vào buổi chiều, ba ngày nữa?” Nàng xoay sang mỉm cười với chàng khi họ bước ra khỏi nhà, mặc áo khoác và đội mũ lên khiến nàng trông còn giống thiên thần vui vẻ hơn trước. “Tôi rất thích” nàng nói “và sẽ thử sắp xếp lại kế hoạch chiều ngày hôm đó để đi đến thác nước cùng ngài. Tôi thành tâm cầu nguyện là hôm đó trời sẽ đẹp” “Cũng vào giờ mà chúng ta đã gặp nhau trên đỉnh đồi được không?” chàng hỏi. “Đồng ý” nàng cười “Lúc mà tôi quay lại London để tham gia Mùa Lễ Hội, tôi sẽ là người bạn nhảy sung sức nhất tại bất cứ phòng khiêu vũ nào. Tôi sẽ mỉm cười thương cảm những quý ông, quý bà thở khò khè quanh tôi sau điệu nhảy hai hàng sóng đôi đầu tiên”. Chàng ước gì chàng có thể khiêu vũ. Chàng luôn mong ước điều đó, có lẽ bởi vì chàng biết rằng chàng không thể khiêu vũ. Chàng tránh những phòng khiêu vũ. Mặc dù cả năm qua chàng dành phần lớn thời gian ở London như những quý ông khác, nhưng chàng hiếm khi nhận những lời mời tham dự các sự kiện xã hội trong Mùa Lễ Hội. Rất ít người biết đến chàng, đặc biệt là những quý bà của xã hội thượng lưu mặc dù chàng có tước hiệu, giàu có và vẫn độc thân. “Tôi ước gì tôi có thể ở đó để chứng kiến tận mắt”. Chàng nói. Họ đã cưỡi ngựa ra khỏi khoảng sân bằng phẳng và hướng đến cánh cổng, cách đó khoảng một dặm. “Bãi cỏ trải dài ra đến tận cổng. Nó trải dài thật hấp dẫn và bằng phẳng phải không? Nàng có thích phi nước kiệu?” Nàng xoay sang phía chàng và nhìn xuống bàn chân trái của chàng. Nàng mở miệng định hỏi liệu chàng có chắc – thật sự chắc chắn định nói vậy không. Nhưng thay vì thế nàng không nói gì, và khi mắt nàng gặp mắt chàng, có ánh nhìn láu lỉnh nhảy múa trong đôi mắt nàng. “Tôi sẽ đua với ngài” nàng nói và thúc ngựa chạy vọt lên trước khi chàng hết ngạc nhiên, tiếng cười của nàng gần như là ngặt nghẽo. Chàng ở sau nàng nửa sải chân, thích thú với sự phấn khích, hồ hởi – và cả tài cưỡi ngựa thông minh, khéo léo của nàng. Chàng nghĩ đó là một điểm nữa về nàng cần khắc ghi khi chàng vượt lên trước nàng lúc họ chỉ còn cách cánh cổng một yard. Chàng quay lại và cười trên sự thất vọng của nàng. “Không công bằng” nàng nói, thở hổn hển “Ôi, thật không công bằng. Gabriel đã đưa cho tôi một con ngựa bị què cả bốn chân”. “Đó là lời bào chữa không hợp lí nhất mà nàng có thể nghĩ ra” chàng nói và ngắm con ngựa màu hạt dẻ tuyệt đẹp mà nàng đang cưỡi “Bá tước Thornhill có những con ngựa tốt nhất ở trong chuồng – hay đó là những gì mà tôi được biết. Chúng ta không thống nhất với nhau trong cá cược rồi” “Ôi” nàng nói, làm ra vẻ rầu rĩ vì thua cuộc “tôi nợ ngài cái gì nào?” “Có một cái lông vũ rất đẹp trên mũ nàng” “Mũ của – ”. Tiếng cười của nàng còn hơn là khúc khích khi nàng tháo mũ ra. “Tôi không chắc có thể tháo nó ra, và tôi chẳng thích khi phải đưa cho ngài cả cái mũ, thưa ngài. Nếu có gì đáng xấu hổ hơn là cưỡi ngựa ở nông thôn một mình, thì đó là không có mũ. Tôi sẽ chui xuống đất mất nếu bị ai đó bắt gặp. À, nó đây rồi”. Và nàng đưa cho chàng cái lông vũ màu xanh được uốn cong. “Cảm ơn”. Chàng nghiêng đầu và cười tủm tỉm khi nàng đội lại cái mũ trông thật buồn cười lên đầu lại. “Nếu có ai đó hỏi, nàng có thể nói là gió đã thổi bay mất cái lông vũ”. Chàng đưa một cách tay lên chào tạm biệt khi nàng cưỡi ngựa rời khỏi. Chàng giữ chặt cái lông vũ trong bàn tay phải trước khi giắt nó vào lưng và quay vào nhà. Chàng tự hỏi nàng sẽ nghĩ gì nếu nàng biết phần thưởng mà nàng vừa ban cho chàng sẽ được quý trọng hơn bất cứ thứ gì trong bộ sưu tập cá nhân của chàng trong suốt phần đời còn lại. Thật là hay vì một người không thể đọc được ý nghĩ của người khác. Chàng sẽ giống như một kẻ ngốc trước mặt nàng nếu nàng có thể đọc thấu ý nghĩ của chàng. Và nàng sẽ kinh sợ đến nhường nào. Ba ngày. Làm thế nào mà chàng có thể lấp đầy ba ngày này đây? Làm thế nào mà chàng có thể ngăn bản thân mình khỏi việc đếm từng giờ kinh khủng cho đến ngày hôm đó? *** Cuối cùng ngày đó cũng đến và mặt trời sáng ngời. Vẫn sáng ngời. Mặt trời không ngừng chiếu sáng rạng rỡ kể từ buổi trưa nàng đến thăm Highmoor Abbey. Luật quân bình cho rằng chẳng bao lâu nữa trời sẽ mưa, nhưng nàng hy vọng – một cách điên rồ, thậm chí nàng còn cầu nguyện – rằng đó sẽ không phải là ngày hôm nay. Nàng không biết tại sao nàng lại quá trân trọng tình bạn của ngài Wade. Chàng là một người đàn ông với vẻ ngoài rất bình thường, nàng đoán chàng là một quý ông, và nghèo. Nhưng nàng không xem chàng như một người theo đuổi, vì vậy mà bề ngoài và tình trạng tài chính của chàng chẳng hề liên quan gì đến nàng. Nàng kết luận đó chính là lý do mà nàng quá coi trọng tình bạn của chàng. Nàng luôn cảm thấy có một sự lôi cuốn thể xác nào đó từ những quý ông theo đuổi nàng – nàng đang bắt đầu tự mô tả họ như vậy, sau khi nghe điều đó quá thường xuyên từ Gabriel. Nàng không thể khuyến khích, tán tỉnh hay giữ họ trong tầm tay nếu nàng không cảm thấy có sự lôi cuốn. Nàng không cảm thấy sự cuốn hút đó từ ngài Wade. Cũng không có sự khiếp sợ, bất chấp bàn tay bị biến dạng. Chỉ – ồ, chỉ là sự ấm áp của tình bạn. Nàng không thể nhớ ai, đàn ông hay phụ nữ, người bầu bạn nào mà nàng thích hay nóng lòng được ở cạnh hơn khi nàng không ở bên chàng. Thậm chí là với Jenny, nàng nghĩ một cách bất trung, cũng chưa bao giờ là một người bạn gần gũi như vậy. Nàng mong là chàng sẽ không rời đi sớm. Chàng đã nói đến kế hoạch làm thác nước ở phía bắc toà nhà. Chàng đã nói là giám sát công việc tại hồ nước từ đầu năm. Chắc chắn là chàng sẽ ở lại để giám sát việc thực thi những ý tưởng của chàng khi chàng thiết kế ra thứ gì đó mới mẻ. Liệu chàng có ở lại suốt mùa hè? Nhưng nàng không thể lưu lại đây lâu, nàng chợt nhớ với sự tiếc nuối. Nàng sẽ đi London vào Mùa Lễ Hội. Nàng luôn đến London vào Mùa Lễ Hội. Đây sẽ là Mùa Lễ Hội thứ bảy của nàng – có lẽ nàng sẽ khó chịu với con số này nếu nàng đang tìm kiếm một người chồng. Nhiều tiểu thư trẻ tuổi cho rằng thật bẽ mặt khi quay lại Mùa Lễ Hội thứ hai mà chưa đính ước. Jenny và Gabriel không định tham gia Mùa Lễ Hội năm nay. Họ không thường quay lại Mùa Lễ Hội, vì cảm thấy hạnh phúc hơn khi ở thôn quê nô đùa với lũ trẻ. Và Jenny đã nói với nàng trong một phút lỡ miệng – rồi sau đó mắc cỡ – rằng họ đang định có thêm một đứa con nữa. Samantha nghĩ có lẽ năm nay nàng cũng có thể ở lại Chalcote. Nhưng ngay lập tức gạt ý nghĩ này ra khỏi đầu. Jenny và Gabriel đều rất tử tế và mến khách, nhưng họ cần được riêng tư tại chính ngôi nhà của mình, ít nhất là vào thời gian đó trong năm. Nàng và dì Aggy đã ở đây trong ba tháng. Qúa lâu. Sớm thôi – ngay khi nàng được kiểm soát khoản thừa kế của nàng – Samantha sẽ tìm ngôi nhà của riêng mình tại một nơi nào đó để trải qua những tháng ngày nghỉ ngơi khi mà không còn nhiều sự kiện xã hội diễn ra nữa. Không, nàng không thể ở lại Chalcote. Chẳng bao lâu nữa nàng và dì Aggy phải rời đi London. Nhưng nàng cố không nghĩ về điều này. Điều đó sẽ không xảy ra trong vài tuần tới. Nàng sẽ có nhiều cơ hội nữa để khám phá vùng đất Highmoor với ngài Wade. Dĩ nhiên là trong trường hợp chàng muốn khám phá nó cùng nàng. Nếu chàng không cảm thấy chán tình bạn của họ. Nàng thật sự không hiểu tình bạn cuốn hút ở chỗ nào. Nàng cũng không cố tìm hiểu. Nàng quá bận bịu tận hưởng nó. Cuối cùng cũng không còn lâu nữa thì nàng lại được gặp chàng. Nàng ngồi một mình tại bàn ăn sáng, nhìn vào khoảng không. Gabriel và Albert đã cưỡi ngựa đi đâu đó để kiểm tra công việc của tá điền, Jenny ở trong phòng trẻ với Mary – cô bé bị ngã khỏi giường đêm qua, bị u dầu vẫn còn cần đến những lời an ủi và vòng tay của người mẹ. Dì Agatha vào phòng ăn sáng, mang theo xấp thư của những người bạn từ London như thường lệ. Bà hôn, trêu đùa với nàng, lấy bánh mì nướng và cà phê, rồi ngồi đọc những thông tin và tin đồn mới nhất từ London sau khi Samantha quả quyết là nàng không sao nếu dì Agatha tập trung đọc thư trong vài phút. “Trời ơi” dì nàng thốt lên sau ba phút “Ôi trời, ôi. Sophie tội nghiệp”. “Phu nhân Sophie ốm à?” Samantha lịch sự hỏi thăm. “Một tên đánh xe ngu ngốc tông phải bà ấy khi bà ấy đang qua đường” dì nàng trả lời, vẫn còn nhăn mày với lá thư “thậm chí hắn còn chửi rủa bà ấy và chạy mất. Bà ấy được mang về nhà với một cái chân gãy”. “Thật là độc ác” Samantha nói với vẻ lo lắng “cháu mong là bà ấy không lo âu và khó chịu nhiều” “Có đấy” phu nhân Brill trả lời “nhưng tệ hơn thế là bà ấy tiều tuỵ vì thiếu sự bầu bạn, Sophie tội nghiệp. Cháu biết những chuyến thăm viếng và trao đổi tin tức là nguồn sống của bà ấy mà Samantha yêu dấu”. “Vâng” Samantha không thể nén được nụ cười. Bị gò bó ở trong nhà với một cái chân gãy chắc chắn sẽ giết chết người bạn thân nhất của dì nàng. Nhưng nụ cười của nàng ngay lập tức tắt ngúm khi dì nàng nói “Ta phải đến chỗ bà ấy. Sophie đáng thương, hầu như lúc này đâu còn ai ở thành phố để đến thăm bà ấy. Ít nhất điều ta có thể làm – tối thiểu – là ở bên cạnh bà ấy những lúc mà bà ấy cần ta”. Hãy nghĩ đến bản thân mình, là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Samantha, nhưng ở bên dì nàng cũng là bổn phận của nàng. “Khi nào chúng ta sẽ khởi hành?” nàng hỏi. “Ôi” phu nhân Brill nhìn nàng và vẻ mặt của bà ấy trở nên lo lắng “Ta sẽ kéo con khỏi Jennifer yêu dấu và Bá tước Thornhill vài tuần sớm hơn dự kiến. Nhưng con không thể ở đây đúng không, cháu gái yêu dấu? Tháng tới sẽ không có ai quay trở lại thành phố tham dự Mùa Lễ Hội. Chắc chắn là cháu không thể đi một mình rồi. Cháu sẽ không phiền chút nào đúng không? Cháu cũng biết Sophie thật đáng thương mà” Samantha nghiêng người qua bàn, đặt tay lên tay dì nàng. Nàng thật sự hiểu rõ vấn đề, nhưng vì một lí do nào đó đi cùng dì nàng thật là ngu ngốc dù xét trên khía cạnh nào “dĩ nhiên là cháu không phiền chút nào. Cháu nghĩ dì thật tử tế khi quyết định quay lại London để bầu bạn cùng phu nhân Sophia. Và tại sao cháu lại không ở thành phố chứ, cho dù Mùa Lễ Hội vẫn chưa bắt đầu? Luôn có việc để làm ở London. Hơn nữa, cháu cần một tủ quần áo mới. Cháu chẳng có bộ đồ mới nào cả” “Cháu thật là dễ thương. Thật sự rất dễ thương. Có lẽ năm nay cháu sẽ tìm được người đàn ông trong mộng của cháu. Anh ta sẽ xuất hiện, dì thề đấy, mặc dù cháu cứ khăng khăng cho rằng cháu không hề tìm kiếm anh ta. Dì chưa bao giờ nghe điều gì vô lý hơn thế” Samantha mỉm cười “Khi nào dì muốn khởi hành?” Làm ơn đừng là ngày hôm nay. Ôi, đừng là ngày hôm nay. “Sáng mai được không?” dì nàng hỏi với vẻ khẩn nài. “Ngay khi chúng ta có thể rời đi. Liệu như vậy có quá gấp với con không?” Ngay lúc đó cánh cửa mở ra và phu nhân Thornhill vào phòng. Jenny quả quyết với hai người rằng Mary chỉ nhõng nhẽo thôi, hết sức thích thú với tai nạn đó và chẳng bao lâu sau lại đòi được chơi chung với Emily và Jane. Michael đã đi cùng những người đàn ông. “Ôi” Jenny nói với vẻ thật sự thất vọng khi phu nhân Brill thông báo với nàng tin về phu nhân Sophia và kế hoạch rời đi của họ “Vậy là chúng tôi phải rời xa hai người sớm vậy à? Cháu nghĩ rằng ít nhất là hai hay ba tuần nữa kia”. Samantha nghĩ sau đó Jenny cũng sẽ cảm thấy nhẹ nhõm khi biết rằng sẽ lại có Gabriel và những đứa trẻ cho riêng mình lúc nàng đi lên lầu để đưa ra những chỉ dẫn đóng gói đồ đạc cho người hầu gái của nàng. Albert và Rosalie cũng sẽ rời đi trong vòng một tuần lễ nữa. Trong sáu năm, Samantha không hề ghen tị với cuộc hôn nhân của chị họ nàng. Nàng chỉ tội nghiệp cho bản thân mình, ngay cả khi nàng luôn nhận thức được rằng cuộc hôn nhân của Jenny đã nhanh chóng chuyển từ một khởi đầu bất hạnh thành một tình yêu sâu sắc. Hôm nay là lần đầu tiên nàng cảm thấy – không phải là cảm giác ghen tị. Không. Cũng không phải là cô đơn. Chỉ là – nàng không thể diễn tả thành lời cảm giác của nàng lúc này. Nhưng nàng cảm thấy thất vọng khi biết rằng cái hẹn chiều nay với ngài Wade sẽ là lần gặp nhau cuối cùng. Không biết rằng liệu nàng có được gặp lại chàng, mặc dù dường như chàng sẽ trở lại Highmoor nhiều lần. Chỉ là quá viển vông khi trông đợi những chuyến trở lại Highmoor của chàng sẽ trùng khớp với những lần nàng đến Chalcote. Và cũng không thể trông đợi là nàng sẽ vô tình gặp lại chàng ở một nơi nào khác. Vậy là chiều nay sẽ là lần cuối cùng họ gặp nhau. Và nàng thậm chí không thể đề nghị viết thư cho chàng mặc dù họ là bạn bè. Rốt cuộc họ là một người đàn ông và một người đàn bà độc thân, không có quan hệ họ hàng. Họ không thể viết thư cho nhau. Dường như có cái gì đó quá trái phép tắc. Nàng đi đến chỗ hẹn sớm. Nàng vội vã đến điểm hẹn như thể nàng đã trễ. Nàng vội vã với những bước chân hối hả và trái tim nặng trĩu. Nàng không muốn chấm hết tình bạn này. Và nàng bực bội với sự thật là phải kết thúc tình bạn này vì xã hội sẽ không chấp nhận một mối quan hệ giữa một người đàn ông và một người đàn bà mà không dẫn đến hôn nhân. Thật là xuẩn ngốc. Nàng không hề mong muốn được đi đến bệ thờ với ngài Wade. Nhưng nàng ao ước có một người bạn như chàng. Nàng tự hỏi mình lý do. Nàng đến chỗ hẹn rất sớm. Nàng cho rằng nàng đến sớm ít nhất là nửa tiếng, mặc dù nàng không có đồng hồ. Nàng sẽ phải đợi lâu, mà nàng thì lại không muốn đợi. Buổi chiều hôm nay thật quá quý giá. Lần cuối cùng họ được ở bên nhau. Nhưng khi nàng đi đến cái vọng lâu trên đỉnh đồi, chàng đã đứng cạnh ghế đá và đợi nàng. Chàng vẫn phục trang bình dị như mọi khi. Nụ cười của chàng ấm áp hơn cả ánh mặt trời. “Ngài thấy đấy, tôi đã vượt qua một quãng đường dài và thở không ra hơi” nàng nói với vẻ hân hoan. “Gửi đến nàng lời khen ngợi chân thành nhất của tôi” chàng nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]