Editor: Diệp Hạ
Trước mắt tối đen, bãi cát mềm xốp, lúc dẫm xuống không hề có một lực chống đỡ nào.
Mắt không nhìn thấy, tiếng sóng trắng xoá bên tai, vị mằn mặn của gió biển nơi chóp mũi, hết thảy đều trở nên mù mịt.
Chỉ có bàn tay nắm lấy tay hắn là ấm áp mạnh mẽ, kiên định vô cùng.
Trình Mộc Quân bỗng nhiên nhớ tới thế giới trước, khi hắn mắc chứng khao khát da thịt. Đến cuối cùng, tiếp xúc da thịt không mang đến khát vọng, mà là an tâm.
Chỉ cần nắm tay, lòng sẽ yên ổn.
Giờ khắc này, Trình Mộc Quân cũng có cảm giác giống như vậy. Hắn hơi hoảng hốt, buông lỏng bản thân, giao hết thảy cho chủ nhân bàn tay này.
Đoạn đường này rất ngắn, cũng rất dài.
Khi dừng lại, trong lòng Trình Mộc Quân đã không còn một suy nghĩ nào, tất cả đều bị sóng biển gột rửa.
Hắn được dắt vào một nơi nào đó, gió cũng trở nên nhẹ đi.
Nhưng tiếng sóng vẫn rõ ràng.
Trình Mộc Quân không nhìn thấy, chỉ có thể thông qua xúc giác và thính giác để phán đoán, có lẽ là một lều trại trên bãi biển.
Hắn nằm lên tấm vải mềm, phía dưới là bãi cát lồi lõm.
Tựa như chỉ cần hơi dùng sức là có thể rơi xuống.
Hàn Sơ Húc buông tay ra, tiếng sóng biển gần lại như sát bên tai.
Thị giác bị hạn chế, các giác quan trở nên mẫn cảm hơn.
Mặc dù là trong tiếng sóng biển ồn ào, Trình Mộc Quân cũng có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lop-xe-du-phong-ooc-mat-roi/3554438/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.