Editor: Diệp Hạ
Ầm —— Mặt Lục Thượng cũng đỏ bừng, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại một câu:
"Trình Mộc Quân dán lên người mình, Trình Mộc Quân dán lên người mình..."
Trạng thái quỷ dị này kéo dài gần nửa phút, không ai nhúc nhích.
"Ưm ——" Lục Thượng nghe thấy Trình Mộc Quân phát ra âm thanh kỳ quái, nghe có vẻ hơi khó chịu.
"Cậu, cậu, cậu có sao không, đụng trúng mũi rồi hay gì? Có chảy máu mũi không?"
Bấy giờ Lục Thượng mới hoàn hồn, luống cuống muốn nâng Trình Mộc Quân dậy, nhưng mới đụng vào bả vai đối phương đã nghe hắn khàn giọng nói: "Đừng... đừng chạm vào tôi."
Tay y lập tức cứng lại.
Y cứ cảm thấy Trình Mộc Quân bây giờ hơi lạ lạ.
Trong đầu Trình Mộc Quân như đang nấu một nồi cháo, sôi trào ùng ục, làn da giống như không còn thuộc về chính mình.
Rất thoải mái, rất thỏa mãn, rất muốn dán mãi.
Thậm chí hắn còn muốn ôm chặt lấy, muốn dán sát không một khe hở, vậy sẽ càng tốt.
Cảm giác mãnh liệt qua đi, Trình Mộc Quân miễn cưỡng tìm về chút lý trí, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, chỉ duỗi tay nhấn vào một cái nút bên cạnh.
Tấm chắn dâng lên, ngăn cách ô tô thành hai phần.
Lục Thượng càng căng thẳng hơn, thậm chí còn nói lắp: "Sao, sao, sao vậy?"
Trình Mộc Quân cuối cùng cũng ngồi dậy, ngẩng đầu hỏi: "Tôi chạm vào cậu một chút được không?"
"Hả?" Lục Thượng nhìn thấy khoé mắt Trình Mộc Quân hơi ửng đỏ, gương mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lop-xe-du-phong-ooc-mat-roi/3554408/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.