Editor: Diệp Hạ
Khi mở mắt ra, Trình Mộc Quân đã đứng ở phòng khách.
Hắn đứng một hồi mới ngồi xuống ghế, dựa vào sô pha, ngửa mặt, ngơ ngác nhìn trần nhà, biếng nhác không nhúc nhích.
Hệ thống đợi một lát mới nhắc nhở: "Ờm, bên ngoài vẫn còn hai người đang đợi cậu đó."
Trình Mộc Quân: "Tôi biết, bây giờ tôi không muốn nhúc nhích mà thôi."
Hệ thống: "Cậu ổn chứ?"
Trình Mộc Quân có chút hoảng hốt, giơ tay ngang tầm mắt mình, nhìn một lát rồi thở dài, "Vẫn ổn, chỉ là bỗng nhiên nhớ tới một người."
Hệ thống có chút tò mò, nói: "Ai thế?"
"Không nhớ, tôi cũng quên mặt rồi, nhưng lại nhớ rõ câu nói kia, y cũng nắm tay tôi, nói cảm ơn tôi đã đi cùng y qua cả đời." Trình Mộc Quân nhíu mày, lắc lắc đầu.
Trong sinh mệnh dài dằng dặc của mình, hắn đã gặp quá nhiều người, cũng quên quá nhiều người. Nhưng cho dù hắn có cố gắng thế nào cũng không thể nhớ rõ những gương mặt đó, có chút kỳ lạ.
Ngay lúc này, bên ngoài truyền đến những âm thanh hỗn loạn, làm Trình Mộc Quân hoàn hồn.
Hắn thu lại cảm xúc, đứng dậy đi về phía cửa.
[Đợt trước mò lên gg sợt thử thì thấy các web reup chỉ reup tới c77 rồi ngừng, thế là t mới nghĩ k lẽ mình ngâm lâu quá cái nó quên, nhưng không, anh yêu truyenh*d vẫn rất yêu em, anh không bỏ sót chương nào cả, mãi yêu anh, em rủa anh mãn kiếp luôn. - Vài đôi lời từ app cam user
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lop-xe-du-phong-ooc-mat-roi/3554403/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.