Nghe tiếng bước chân của Lục Thành Trạch trong hành lang càng ngày càng xa mãi đến khi biến mất, hai người trong phòng đều hơi bất lực.
Một tay Ngô Gia Nghĩa gác lên bả vai Lục Thành Trạch: “Luật sư Lục, tôi cho anh thời gian một tuần, trong một tuần này, mỗi ngày anh có thể trò chuyện một phút mới mẹ anh, người già mà, dù sao vẫn cần người bầu bạn. Sau một tuần, nếu Trần Dục vẫn sống, vậy…” Ngô Gia Nghĩa không nói hết lời phía sau.
Lục Thời Sâm cố gắng chống người lên ngồi dậy, nhưng vừa ngồi dậy thì cơn đau âm ỉ trong não như dùi trống đánh kia lại tăng lên, mỗi một dây thần kinh như thể đang trải qua dư chấn, đến mức hắn không thể đứng lên trong tình trạng này.
Tại sao Ngô Gia Nghĩa ở đây? Hắn ta và Ngụy Xương Hòa có quan hệ gì? Trong nháy mắt, Lục Thành Trạch nhận ra, có lẽ vừa rồi mình xin Ngụy Xương Hòa giúp đỡ, là một quyết định sai lầm.
“Anh sao rồi?” Mạnh Chiêu quay đầu nhìn về phía Lục Thời Sâm, hai ngón tay của Lục Thời Sâm bóp đầu, trông có vẻ vẫn chưa khôi phục lại từ sự hành hạ của cơn đau đầu, “Tại sao lần này lại nghiêm trọng vậy?”
“Anh nhớ ra rồi,” Giọng nói Lục Thời Sâm trầm tới mức khàn đi, kèm theo dấu vết đau đớn do cơn đau đầu mang đến, “Ký ức trước năm mười tuổi… anh nhớ lại hết rồi.”
Ngày đó Lục Thành Trạch tìm khắp cả nội thành Nham Thành, nhưng cho đến tảng sáng ngày hôm sau cũng không tìm được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lop-vo-boc/3610409/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.