Một đêm không mơ. Mất ngủ hai ngày liên tục đều được bù lại trong giấc ngủ say này.
Bảy giờ năm mươi phút sáng, Mạnh Chiêu đẩy cửa đi vào văn phòng điều tra tội phạm.
Vị trí làm việc của Chu Kỳ Dương đối diện cửa, nhác thấy Mạnh Chiêu đi vào, cậu vội vàng nuốt miếng bánh bao chưa nhai được mấy lần trong miệng xuống.
Mạnh Chiêu liếc cậu một cái: “Lại ăn bánh bao hả?”
“A…” Một miếng bánh bao của Chu Kỳ Dương bị nghẹn trong cổ, nói không ra lời.
Trong lúc cậu khóc không ra nước mắt sẵn sàng bị chửi, ai ngờ Mạnh Chiêu vui vẻ hòa nhã, “Ăn từ từ kẻo nghẹn.” Nói xong, còn đặt sữa đậu nành và cháo xách trong tay lên bàn Chu Kỳ Dương: “Nhìn xem ai chưa kịp mua điểm tâm thì cầm lấy chia đi.”
Nhìn Mạnh Chiêu đi vào văn phòng bên cạnh, trong thời gian ngắn Chu Kỳ Dương chưa kịp phản ứng lại.
Ngay sau đó, cậu nhìn thấy Lục Thời Sâm cũng đi đến, gật đầu một cái với cậu rồi cũng đi vào văn phòng Mạnh Chiêu.
Chu Kỳ Dương cầm lấy một hộp sữa đậu nành uống một ngụm to, sau khi hoàn toàn nuốt xuống miếng bánh bao nghẹn trong họng, hậu tri hậu giác ý thức được, chuyện này có gì đó là lạ.
“Đây là thông tin do quản lý cấp cao của Văn Đỉnh cung cấp, ” đi vào văn phòng, Mạnh Chiêu đưa tài liệu ghi chép tài liệu cho Lục Thời Sâm, “Chúc Duệ rất có vấn đề, giống như trước đó chúng ta dự đoán, thật sự anh ta có điều giấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lop-vo-boc/3610395/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.