Lục Thời Sâm đứng lên đi đến bên cửa sổ, nhìn cục thành phố cách đó không xa, hôm nay Mạnh Chiêu không đến cục thành phố đi làm? Là nghỉ ngơi à? Hay là đi công tác rồi?
Trong tai nghe truyền đến giọng nói của bác sĩ tâm lý: “Lục, cậu vẫn đang nghe chứ?”
Lục Thời Sâm lấy lại tinh thần, nhưng ánh mắt vẫn dừng lại ở cách đó không xa: “Ừ, chị nói đi.”
“Nhìn từ kết quả kiểm tra của mấy lần trước, tình trạng của cậu đang chuyển biến tốt, tại sao lần này lại bỗng trở nên tệ đến vậy? Có phải xảy ra chuyện gì không?”
Lục Thời Sâm nói với giọng điệu bình thản: “Sinh hoạt xuất hiện một vào biến động.”
“Nghe Minh Gia nói, hai ngày này cậu lại bắt đầu thức đêm làm việc? Mất ngủ phải không?”
“Ừ.”
“Trạng thái này của cậu, sẽ gây bất lợi cho việc khôi phục trí nhớ của cậu. Việc khôi phục tất cả đoạn trí nhớ của cậu hiện đang diễn ra khi cậu ở trạng thái tốt nhất, nếu như trạng thái tiếp tục tồi tệ, tiếp theo cậu rất có thể không có cách nào khôi phục những ký ức khác.” Bác sĩ tâm lý hướng dẫn từng bước, “Cậu suy nghĩ xem, khoảng thời gian trước tại sao tình trạng của cậu lại cải thiện?”
Lục Thời Sâm không trả lời.
“Nếu như có thể, tôi đề nghị cậu khôi phục trạng thái sinh hoạt khoảng thời gian trước.” Bác sĩ tâm lý đã sớm quen với cách trò chuyện của Lục Thời Sâm, bèn đưa ra lời khuyên của mình, “Đương nhiên, tôi cũng sẽ kê một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lop-vo-boc/3610392/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.