Bởi vì lời nói của lão Hồ, Mạnh Chiêu nhớ đến người cậu nuôi mình lớn lên nhiều năm qua. Quả thật, trong vụ án l*иg tối anh luôn bận tới mức làm liên tục, khoảng hơn một tháng chưa gặp Mạnh Tường Vũ, nhân lúc bây giờ đang có thời gian, cũng nên trở về ăn một bữa cơm.
Trong nhà cậu chả khác gì ăn Tết cả, Mạnh Tường Vũ và Tống Ninh đều bận rộn trong phòng bếp, chỉ có Mạnh Nhã Thù ăn không ngồi rồi co quắp trên sofa xem phim truyền hình đang hot gần đây.
Vừa nghe thấy tiếng gõ cửa, Mạnh Nhã Thù tự giác đứng lên khỏi sofa, xỏ dép lê đi mở cửa cho Mạnh Chiêu.
Cửa đẩy ra, Mạnh Chiêu đi vào, thấy Mạnh Nhã Thù vẫn tiếp tục rướn cổ lên nhìn ra ngoài, anh hỏi một câu: “Nhìn gì đấy?”
“Anh Thời Sâm đâu?” Lúc này Mạnh Nhã Thù mới rụt cổ về, “Anh ấy không tới cùng anh à?”
Mạnh Chiêu liếc nhìn cô một cái, “Tại sao em cảm thấy cậu ấy sẽ đến cùng anh?”
Mạnh Nhã Thù ấp úng: “Ờ thì… chẳng phải gần đây hai anh đều hành động cùng nhau sao.”
Mạnh Chiêu thấy vẻ mặt cô kỳ lạ nhưng cũng không hỏi thêm gì nữa. Anh thay dép lê, nói với vào phòng bếp: “Cậu, mợ, con về rồi.”
“Mệt lử rồi đúng không, mau ngồi xuống nghỉ một lát, Tiểu Thù, pha trà cho đại anh hùng nhà ta.” Mạnh Tường Vũ trong phòng bếp hô.
“Con biết rồi… ” Mạnh Nhã Thù kéo dài giọng đáp.
Để ăn mừng Mạnh Chiêu phá án và bắt giam vụ án l*иg
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lop-vo-boc/3610386/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.