Chương trước
Chương sau
Đường sắt cao tốc chạy về hướng Nham Thành, Mạnh Chiêu nhìn bên ngoài cửa sổ, nghĩ đến hai mươi năm trước vẫn chưa thông đường sắt cao tốc, Mạnh Tịnh ngồi xe lửa màu xanh, đi đi về về Nham Thành mấy chuyến, muốn điều tra rõ sự thật nông dân công Trần Dục tự tử.

Hai mươi năm sau, mình cũng leo lên đoàn tàu đến Nham Thành, muốn điều tra rõ sự thật cái chết của Mạnh Tịnh.

Mà điểm kết nối hết thảy chính là Ngô Gia Nghĩa.

Chuyến này họ sẽ đến thôn Tiểu Hà ở Nham Thành — quê quán của tên buôn người Trương Lâm Thanh. Căn cứ vào thông tin trong hồ sơ vụ án, mẹ của Trương Lâm Thanh bị thiểu năng trí tuệ bẩm sinh, hầu như không có cách nào giao tiếp bình thường với người khác. Trừ cái đó ra, người này không có bất kỳ quan hệ xã hội nào khác.

Lục Thời Sâm ngồi bên cạnh, dùng ipad xem tin tức tài chính và kinh tế, xem với hắn một lúc, anh nhìn mấy từ đơn trên màn hình mà đau đầu.
“Thú vị không?” Mạnh Chiêu xem một lúc rồi hỏi.

“Chuyện công việc, nào có nhiều thú vị như thế,” Lục Thời Sâm liếc anh một cái, “Phá án thú vị không?”

“Cũng không thể nói là thú vị,” Mạnh Chiêu ngẫm nghĩ, “Xem như là có ý nghĩa.”

Anh nhìn bên ngoài cửa sổ, “Nói đến ý nghĩa, hai mươi năm trước ở Nham Thành, vụ kiện của bố cậu cũng coi như chấn động toàn quốc, ông ấy ở đây tám năm, cũng không biết có từng dẫn cậu đến không.”

Lục Thời Sâm cũng quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, cây cối lùi nhanh như bay, bỗng nhiên trong đầu hắn hiện lên một giọng nói.

“Con muốn ở lại đây đi học?” Người đàn ông trẻ tuổi cười lên, “Vậy mẹ con phải làm sao?”

“Đón mẹ tới đây luôn,” Giọng bé trai non nớt, “Chúng ta ở lại đây.”

Không nhận được câu trả lời của Lục Thời Sâm, Mạnh Chiêu quay đầu nhìn sang, Lục Thời Sâm cúi đầu xuống, dùng ngón tay dùng sức ấn huyệt thái dương.
“Lại đau đầu?” Nhận ra được Lục Thời Sâm lại bị đau đầu, Mạnh Chiêu cầm cổ tay Lục Thời Sâm kéo tay hắn ra, khống chế sức lực xoa huyệt thái dương giúp hắn, “Sao rồi, đỡ hơn chưa?”

Bên cạnh có người liếc nhìn, nhìn hai người xì xào bàn tán, Mạnh Chiêu không thèm để ý.

“Không sao.” Lục Thời Sâm nhắm mắt lại, dựa vào thành thế, cầm tay Mạnh Chiêu xuống nắm trong lòng bàn tay, “Vừa rồi nghĩ đến đoạn ngắn trước kia, chắc là ông ấy từng dẫn tôi đến Nham Thành?”

“Bố cậu.”

“Ừ.”

“Đừng nghĩ nữa,” phát hiện ngón tay Lục Thời Sâm rất lạnh, Mạnh Chiêu lật bàn tay nắm lấy hắn, “Một ngày nào đó sẽ nghĩ ra.”

“Nếu như nghĩ ra tất cả, sẽ như thế nào?” Lục Thời Sâm thấp giọng nói.

“Ký ức trở về, cảm xúc cũng sẽ khôi phục theo?” Mạnh Chiêu nói, “Ngày đó rốt cuộc như thế nào, tôi cũng rất chờ mong.”
Thôn Tiểu Hà cách trạm đường sắt cao tốc không xa, trước khi đến Mạnh Chiêu đã điều tra tư liệu, thôn này vì gần đầu mối giao thông, nên phát triển xem như ra dáng ở địa phương.

Nghe nói ở Trung Quốc, bình quân mỗi ngày sẽ có một trăm làng biến mất, hai mươi năm trôi qua, cũng may thôn Tiểu Hà vẫn đang được xây dựng. Mạnh Chiêu cảm thấy vận may của mình không tệ.

Dựa theo địa chỉ ghi trên hồ sơ vụ án, Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm tìm được một căn nhà trệt. So sánh với mấy hộ xung quanh, căn nhà trệt thấp bé màu trắng xám trước mắt trông đơn sơ và rách nát hơn.

Bên cạnh cửa sắt dán hai câu đối xuân, nhìn từ mức độ phai màu, hẳn là vừa dán lên năm nay.

Cửa mở rộng, Mạnh Chiêu đi vào lối đi nhỏ, giơ tay nắm lấy vòng sắt trên cửa gõ hai lần, bên trong không có tiếng động, anh lại đi vào vài bước. Đi vào sân, mới phát hiện một bà cụ nghèo túng ngồi ở trong xó.

Mái tóc bạc của bà cụ rất rối, trên gương mặt khô quắt mấp mô nếp nhăn, ngồi cuộn trên băng ghế trong góc tường, cầm một ổ bánh mì đang ăn.

Thấy hai người đàn ông thân hình cao lớn đi về phía mình, bà cụ lập tức lộ vẻ mặt hoảng sợ, một tay giấu bánh mì sau lưng, trong miệng không biết đang lẩm bẩm điều gì, có vẻ như đang sợ người đến cướp bánh mì trong tay mình.

“Chào bà,” Mạnh Chiêu ý thức được hình như bà cụ rất dễ bị hoảng sợ, thử để bà ấy ổn định lại cảm xúc, “Xin hỏi bà là…”

Nói còn chưa dứt lời, bà cụ đã hoảng loạn đứng lên, cúi người đi bước nhỏ, bước nhanh trốn vào trong buồng. Bởi vì động tác hoảng loạn nên ngay cả cái ghế dưới mông cũng bị kéo đổ.

Thoạt nhìn, bà cụ này thật sự không có năng lực giao tiếp bình thường với người khác. Mạnh Chiêu đi qua mấy bước, thấy bà cụ trốn ở trong góc phòng hoảng sợ nhìn họ, anh vẫn chưa đi vào phòng, chỉ quan sát tình huống trong phòng qua cửa sổ.

Trong phòng xem như sạch sẽ, trông có vẻ đã được dọn dẹp, trên giường bày biện lác đác khá nhiều bánh bích quy, Sachima và bánh mì….

Đúng lúc này, trên đỉnh đầu vang lên một tiếng cười vẩn đυ.c: “Cậu nói chuyện với đồ ngu, bà ấy nghe không hiểu đâu.”

Hai người ngẩng đầu nhìn lên theo âm thanh, một ông chú bốn mươi năm mươi tuổi đứng trên nóc nhà trệt, hình như đang phơi đồ.

“Chào chú,” Mạnh Chiêu nâng giọng lên, “Chúng tôi có một số việc muốn hỏi thăm chú, có thể đến nhà chú nói chuyện không?”

“Chuyện gì?” Ông chú cầm cái chổi trong tay, vừa sắp xếp đồ đạc ở nóc nhà vừa nói, “Các cậu qua đây đi.”

Hai phút đồng hồ sau, Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm đến căn nhà trệt bên cạnh. Chú kia cũng xuống khỏi nóc nhà, vừa phủi bụi trên người mình vừa hỏi: “Hỏi thăm chuyện gì.”

Mạnh Chiêu đi lên trước, đưa tới một hộp thuốc lá vừa rồi nửa đường đặc biệt mua, “Chú làm hàng xóm với nhà bên cạnh rất lâu đúng không? Có thể trò chuyện với chú về tình huống của bà cụ bên cạnh không?”

Người đàn ông nhận lấy điếu thuốc, thấy là thuốc lá thơm vỏ đỏ thì ánh mắt sáng lên: “Thuốc xịn đấy.” Ngay sau đó giọng nói của ông chú cũng trở nên thân thiện hơn: “Nói chuyện gì của bà ấy? Bà ấy luôn là đồ ngốc, không nghe hiểu tiếng người cũng không ai nghe hiểu lời bà ấy nói.”

Người đàn ông nói, đoạn đẩy cửa vào nhà: “Đi vào ngồi đi.”

Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm ngồi trên ghế sofa, người đàn ông cũng đốt một điếu thuốc hút: “Tôi cũng chỉ nghe mẹ tôi nói, vài thập niên trước khi bà cụ này còn trẻ đã là kẻ ngốc, không biết chạy thế nào mà vào trong thôn chúng tôi, hộ bên cạnh này ghèo, con trai còn là người tàn phế, mãi không lấy được vợ, bèn nhặt người về. Từ khi đó đến bây giờ cứ điên điên khùng khùng như vậy, mỗi ngày ngoại trừ biết nhặt ve chai iếm ít tiền thì không biết làm gì khác.”

“Vậy chồng của bà ấy đâu?” Mạnh Chiêu chống cùi chỏ lên đùi, thân trên hơi nghiêng về phía trước, “Trong nhà bà ấy có những người khác không?”

“Chồng chết lâu rồi,” Đối diện nhả một ngụm khói, “Lúc trẻ đã sinh một đứa con trai, nghe người trong thôn nói hình như phạm tội gì đó, cũng chết rồi. Bây giờ chỉ còn lại một mình bà ấy, cũng không ai quan tâm bà ấy.”

Nghĩ đến tình cảnh trong nhà của bà cụ, Mạnh Chiêu đưa ra nghi vấn: “Tôi vừa nhìn thoáng qua từ ngoài cửa sổ, trong nhà bà ấy thu dọn xem như sạch sẽ, đồ ăn có vẻ cũng không thiếu, trông không giống không có ai quan tâm bà ấy?”

“Cũng không thể tính là không ai quan tâm, ủy ban thôn vẫn sẽ tiếp tế, nhà chúng tôi thấy bà ấy đáng thương, bình thường nấu cơm cũng sẽ để cho bà cụ một ít.” Người đàn ông nghĩ một lát, tiếp tục nói: “Còn có một người phụ nữ, thường xuyên đến đưa chút đồ ăn cho bà ấy, dọn dẹp nhà cửa giúp.”

Một người phụ nữ? Mạnh Chiêu lập tức ý thức được khả năng đây sẽ là một manh mối lớn, anh truy hỏi: “Người phụ nữ này là ai?”

“Không biết có quan hệ thế nào với bà cụ này,” Người đàn ông lắc đầu, “Trước kia có hỏi, cô ấy cũng không nói gì, có thể là bà con xa, nếu không thì ai sẽ đến quan tâm một bà cụ bị ngốc.”

“Người phụ nữ này khoảng bao nhiêu tuổi?”

“Chừng bốn mươi tuổi, xem cách ăn mặc rất thể diện, hẳn là trong thành phố tới, mỗi lần tới đều xách theo ít đồ, hình như rất giàu.”

“Vậy khoảng bao lâu thì người đó tới một lần?”

“Khó mà nói, mười ngày nửa tháng?” Người đàn ông quay đầu nhìn lịch treo tường, “Đã một khoảng thời gian không tới, nếu dựa theo trước kia, chắc cũng sắp tới rồi.”

“Được, cảm ơn chú,” Mạnh Chiêu đứng lên, “Vậy chúng tôi không làm phiền nữa.”

Đi ra từ nhà người đàn ông, đi xa một chút, Mạnh Chiêu nói: “Người phụ nữ thiểu năng lạc đường khi còn trẻ, liệu sau nhiều năm trôi qua có xuất hiện một người bà con xa không? Hơn nữa còn cố ý từ thành phố tới đây… quan hệ này, hẳn không bình thường.” Anh nhìn về phía Lục Thời Sâm, “Cậu thấy thế nào?”

Lục Thời Sâm trầm ngâm một lát: “Lời cậu nói không sai, manh mối hai mươi năm trước không tìm được, có lẽ hiện tại thật sự xuất hiện. Người phụ nữ này trạc tuổi Trương Lâm Thanh, giữa hai người rất có thể có quan hệ mật thiết, thậm chí có thể là quan hệ vợ chồng. Nếu thật sự là vậy, cái trống hoa kia cũng giải thích được, có lẽ tên buôn người chẳng những có vợ, mà còn có cả con.”

“Tôi cũng nghĩ thế.” Mạnh Chiêu gật đầu nói, “Bây giờ quan trọng nhất đó là tìm được người phụ nữ kia, nếu như năm đó hai người thật sự là quan hệ vợ chồng, vậy hẳn là bà ấy có mạnh mối.”

Lục Thời Sâm nhìn về phía anh: “Cậu dự định tìm như thế nào? Đến cục cảnh sát nhờ người điều tra.”

“Nằm vùng.”

“Nằm vùng?” Lục Thời Sâm nhìn Mạnh Chiêu, trong ánh mắt hiện lên vẻ không thể tưởng tượng nổi, “Định đợi ở đây mãi?”

“Đúng rồi,” Mạnh Chiêu thở dài một hơi, “Bây giờ tôi là người chờ xử tội, ngay cả chứng nhận cảnh sát cũng nộp lên rồi, đâu còn có thể như ở thành phố Minh Đàm, bảo anh Triều hoạt động ngón tay, tất cả thông tin đã có thể tra được.”

Mạnh Chiêu giơ tay khoác bả vai Lục Thời Sâm: “Đại cố vấn Lục, thành thật theo dõi với tôi đi, cho cậu trải nghiệm gian khổ của cảnh sát nhân dân cơ sở, cậu xem như hạ phàm vượt kiếp, nhé.”

Lục Thời Sâm: “...”

*

Trước khi đến Nham Thành, Mạnh Chiêu đã đặt một căn homestay trên mạng. Ăn cơm tối xong, hai người liên lạc với chủ nhà, đến nhà ở nhìn xem.

Căn phòng rộng rãi, hai phòng ngủ một phòng khách, trang trí cũng xem như có phong cách, giống như dự đoán của Mạnh Chiêu.

Hai người để vali xuống, Lục Thời Sâm làm việc ở phòng khách, Mạnh Chiêu đến phòng tắm tắm trước.

Đi ra từ phòng tắm, thấy Lục Thời Sâm vẫn đang làm việc, Mạnh Chiêu không lên tiếng quấy rầy mà chủ động chọn phòng ngủ có diện tích nhỏ hơn.

Anh nằm ngửa lên giường, nhắm mắt vừa sắp xếp chi tiết hồ sơ vụ án trong đầu, vừa ủ cơn buồn ngủ. Trong phòng tắm vang lên tiếng nước rào rào, Mạnh Chiêu cũng hơi buồn ngủ.

Lúc đang định vươn tay tắt đèn, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Mạnh Chiêu mở to mắt nhìn thấy Lục Thời Sâm đi vào.

“Có việc?” Mạnh Chiêu hơi bất ngờ.

“Tôi muốn ngủ với cậu.” Lục Thời Sâm nhìn anh nói.

Mạnh Chiêu: “...”

Lời này nói rất ngay thẳng, Mạnh Chiêu nhất thời không biết nên tiếp lời như thế nào, mà Lục Thời Sâm đã đẩy cửa ra đi tới bên giường, đồng thời cầm nước khoáng Mạnh Chiêu đặt ở đầu giường lên uống.

“… Cậu không cảm thấy hơi nhanh quá à?” Mạnh Chiêu ngồi dậy dựa vào ván giường, vẫn nói ra suy nghĩ.

“Chỉ đi ngủ,” Lục Thời Sâm cầm chai nước, rũ mắt nhìn anh, “Nếu cậu không muốn làm, chúng ta có thể đợi.”

Vẻ mặt đối phương thản nhiên, Mạnh Chiêu lại hít thở chậm lại. Lời nói này… cứ như thể sẽ làm bất cứ lúc nào, chỉ là vấn đề thời gian thôi, nhưng suy nghĩ kỹ càng, hình như cũng không nói sai?

“Giấc ngủ của tôi không tốt, ngủ với cậu sẽ ngủ ngon hơn.” Lục Thời Sâm lại nói.

Mạnh Chiêu đối mặt với hắn hai giây, nhận thua nói: “Được thôi.”

Nhìn đối phương ngồi ở mép giường, Mạnh Chiêu không biết nên nghĩ thế nào. Lần đầu tiên trong đời yêu đương đứng đắn, đối phương lại không ra bài theo chiếc lược.

Nếu Lục Thời Sâm là con gái, bây giờ đoán chừng Mạnh Chiêu đã không nói hai lời mà nhét hắn vào phòng bên cạnh, nhưng cố tình Lục Thời Sâm không chỉ là đàn ông, dường như còn muốn đè mình…

Mạnh Chiêu nằm xuống với tâm trạng phức tạp, Lục Thời Sâm bên cạnh lúc này nghiêng người tới, ngón tay chạm vào vị trí bả vai anh.

Nhận ra được hắn đang chạm lên dấu vết mập mờ kia, Mạnh Chiêu nhìn hắn: “Làm gì?”

“Đây là tôi cắn à?” Lục Thời Sâm hỏi.

“Chó cắn.”

Vốn cho rằng Lục Thời Sâm sẽ trả lại một câu trào phúng, không ngờ hắn lại cười một tiếng, có vẻ tâm trạng khá tốt.

Tiếp đó, mặt Lục Thời Sâm phủ xuống, chạm nhẹ một cái lên môi anh.

Lần này, Mạnh Chiêu hoàn toàn hết buồn ngủ.

Tắt đèn, trong phòng tối đen như mực, xung quanh yên tĩnh im ắng. Ở lâu trong thành phố Minh Đàm ồn ào, chợt đến ngoại ô thành phố xa xôi, Mạnh Chiêu cảm thấy có phần không quen.

Anh vẫn đang suy nghĩ nụ hôn vừa rồi. Nếu như nói nụ hôn đầu tiên là duc v0ng sai khiến, nụ hôn thứ hai do men say thúc đẩy, vậy nụ hôn tỉnh táo vừa rồi, Lục Thời Sâm đang nghĩ gì? Người này thật sự bị rối loạn nhận biết cảm xúc?

Tiếng hít thở bên cạnh từ từ chầm chậm, nghe ra được Lục Thời Sâm đã chìm vào giấc ngủ trong thời gian rất ngắn.

Giấc ngủ không tốt vừa nói đâu? Lừa người chứ gì? Trong lòng Mạnh Chiêu lại móc xỉa trong lòng một câu.

Anh trở mình, khoan đã… cơn buồn ngủ mình khó lắm mới ủ được đâu rồi?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.