Đi ra nghĩa trang, trời đã sẩm tối.
Mạnh Chiêu lái xe tới, anh đi đến vị trí lái định mở cửa xe, Lục Thời Sâm vươn tay ngăn anh lại: “Để tôi lái.”
“Cánh tay của cậu…” Mạnh Chiêu nhìn về phía cánh tay trái của Lục Thời Sâm.
“Đã gần như khỏi hẳn rồi.” Lục Thời Sâm mở cửa xe ra, “Cậu qua bên kia.”
Thấy Lục Thời Sâm không nói gì nữa ngồi vào vị trí lái, Mạnh Chiêu đành phải vòng qua trước xe, ngồi xuống ghế phụ lái.
Lục Thời Sâm khởi động xe, quay đầu nhìn Mạnh Chiêu: “Đi ăn cơm không?”
“Về nhà gọi thức ăn ngoài đi, trong quán quá nhiều người.” Mạnh Chiêu dựa vào thành ghế, “Tôi chợp mắt một lúc.”
“Ừ.”
Lúc nhắm mắt lại, Mạnh Chiêu bỗng nhiên nghĩ đến, vừa rồi nói về nhà, nhưng cũng không nói về nhà ai, Lục Thời Sâm sẽ lái tới đâu?
Có điều, đi đâu cũng như nhau, kệ hắn lái đi.
Mạnh Chiêu nhắm mắt nhưng không hề buồn ngủ. Anh có thể cảm nhận được xe dừng ở ngã tư đèn xanh đèn đỏ, Lục Thời Sâm lại nghiêng mặt sang nhìn anh, ánh mắt dừng trên mặt anh một thời gian dài.
Lục Thời Sâm đang nhìn gì? Mạnh Chiêu không kìm lòng được suy nghĩ, lúc này chắc là mình không đẹp đẽ gì.
Nghĩ như vậy, anh nghiêng mặt về phía cửa sổ xe.
“Đến rồi.” Sau mười mấy phút, Lục Thời Sâm dừng xe lại.
Mạnh Chiêu mở mắt ra, thấy xe dừng ở bãi đậu xe ngầm chỗ mình ở.
“Ngủ thϊếp đi à?” Lục Thời Sâm hỏi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lop-vo-boc/3610360/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.