Chương trước
Chương sau
Đi ra nghĩa trang, trời đã sẩm tối.

Mạnh Chiêu lái xe tới, anh đi đến vị trí lái định mở cửa xe, Lục Thời Sâm vươn tay ngăn anh lại: “Để tôi lái.”

“Cánh tay của cậu…” Mạnh Chiêu nhìn về phía cánh tay trái của Lục Thời Sâm.

“Đã gần như khỏi hẳn rồi.” Lục Thời Sâm mở cửa xe ra, “Cậu qua bên kia.”

Thấy Lục Thời Sâm không nói gì nữa ngồi vào vị trí lái, Mạnh Chiêu đành phải vòng qua trước xe, ngồi xuống ghế phụ lái.

Lục Thời Sâm khởi động xe, quay đầu nhìn Mạnh Chiêu: “Đi ăn cơm không?”

“Về nhà gọi thức ăn ngoài đi, trong quán quá nhiều người.” Mạnh Chiêu dựa vào thành ghế, “Tôi chợp mắt một lúc.”

“Ừ.”

Lúc nhắm mắt lại, Mạnh Chiêu bỗng nhiên nghĩ đến, vừa rồi nói về nhà, nhưng cũng không nói về nhà ai, Lục Thời Sâm sẽ lái tới đâu?
Có điều, đi đâu cũng như nhau, kệ hắn lái đi.

Mạnh Chiêu nhắm mắt nhưng không hề buồn ngủ. Anh có thể cảm nhận được xe dừng ở ngã tư đèn xanh đèn đỏ, Lục Thời Sâm lại nghiêng mặt sang nhìn anh, ánh mắt dừng trên mặt anh một thời gian dài.

Lục Thời Sâm đang nhìn gì? Mạnh Chiêu không kìm lòng được suy nghĩ, lúc này chắc là mình không đẹp đẽ gì.

Nghĩ như vậy, anh nghiêng mặt về phía cửa sổ xe.

“Đến rồi.” Sau mười mấy phút, Lục Thời Sâm dừng xe lại.

Mạnh Chiêu mở mắt ra, thấy xe dừng ở bãi đậu xe ngầm chỗ mình ở.

“Ngủ thϊếp đi à?” Lục Thời Sâm hỏi.

“Không, không buồn ngủ lắm.” Mạnh Chiêu đẩy cửa xuống xe, cùng đi đến thang máy với Lục Thời Sâm.

Đẩy cửa ra, Mạnh Chiêu thay giày, đi vào phòng ngủ tìm một bộ đồ ngủ sạch sẽ rồi đi về phía phòng tắm: “Cậu ngồi tự nhiên, ở bên ngoài lâu như vậy tôi đi tắm trước đã.”
“Ừ.” Lục Thời Sâm ngồi xuống ghế sofa.

Đóng cửa phòng tắm lại, Mạnh Chiêu nhìn về bản thân trong gương.

Từ vụ án của Chu Diễn đến bây giờ gần như làm liên tục, lại thêm hôm qua cũng không ngủ nhiều, lúc này đây dưới mắt có quầng thâm, sắc mặt cũng hơi kém, không biết vừa rồi trên đường, Lục Thời Sâm đang nghĩ gì khi nhìn mình…

Mạnh Chiêu mở vòi hoa sen ra, dòng nước ấm áp chảy xuống đầu, cảm giác được nước ấm bao lấy rất thoải mái, anh đứng ở đó dội một lúc.

Lúc đẩy cửa phòng tắm đi ra, thức ăn ngoài đã đưa đến.

Lục Thời Sâm nhận thức ăn ngoài, khép cửa lại, đi đến bên cạnh bàn ăn, lấy từng hộp cơm ra đặt lên bàn. Mạnh Chiêu đi qua, mở tất cả hộp cơm ra.

Lục Thời Sâm mua cháo, còn có mấy phần rau trộn. Chủ quán tặng cho bát dùng một lần, hắn múc một bát cháo đặt trước mặt Mạnh Chiêu, lại múc cho mình một bát.
Hai người ngồi xuống, bắt đầu đối mặt ăn cháo.

Lúc ăn cơm với người khác, Mạnh Chiêu luôn ăn với tốc độ bình thường, nhưng lúc ăn cơm với Lục Thời Sâm, anh luôn là người ăn nhanh hơn. Bát cháo trước mặt đã thấy đáy, anh cũng ăn gần no rồi, lại nhìn về phía Lục Thời Sâm ở đối diện, ăn gì cũng chậm rãi, cả bát cháo vẫn còn lại một nửa.

Mạnh Chiêu không nhịn được cẩn thận nếm thử một miếng cháo, ngẩng đầu xỉa xói Lục Thời Sâm: “Cậu đó, lúc ăn cơm không thể như người bình thường được à? Cháo có ngon hơn nữa, cũng không đến mức nhai kỹ nuốt chậm như thế.”

Lục Thời Sâm nuốt xuống một ngụm cháo, thản nhiên nói: “Nhét đầy bụng thôi mà, ăn nhiều hay ăn ít không có gì khác nhau.”

“Nói hay lắm,” Mạnh Chiêu tán thành gật đầu, “Không hổ là tiên nữ uống hạt sương lớn lên.”

Nghe vậy, Lục Thời Sâm sắc một ngụm cháo.

Mạnh Chiêu cười ra tiếng.

Lục Thời Sâm ho hai tiếng, dùng khăn giấy lau khóe miệng, nhìn về phía Mạnh Chiêu: “Sau này đừng bốc đồng như thế nữa.”

Mạnh Chiêu biết hắn đang nói chuyện l*иg tối ngày đó, bèn nói: “Biết rồi cố vấn Lục, sau này tất cả nghe theo cậu.”

“Tiếp theo có tính toán gì?” Lục Thời Sâm lại hỏi.

“Không biết, tạm thời không nghĩ nhiều như vậy. Tôi đã hỏi cục trưởng Từ khi nào có thể phục chức, ông ấy bảo tôi đợi thông báo, chuyện lần này huyên náo lớn như vậy, bên trên hẳn sẽ phái người xuống tiến hành điều tra tôi, vậy thì đợi thông báo thôi.” Mạnh Chiêu ném bát đũa dùng một lần đã dùng vào thùng rác, sau đó đứng lên: “Khoảng thời gian này xem như nghỉ ngơi, đi một bước nhìn một bước đi.”

Anh nói rồi đi đến bên cạnh TV, kéo một ngăn kéo trong đó ra, tìm một cái máy chơi game từ bên trong, giơ tay ném máy cho Lục Thời Sâm, “Từng chơi chưa?”

“Đây là gì?” Lục Thời Sâm nhìn đồ trong tay.

“Nghĩ cái biết liền, Lục đại tiên nữ sao lại chơi đồ tầm thường thế gian này. Hôm nay cho cậu mở rộng kiến thức niềm vui thú của người phàm chúng tôi.” Mạnh Chiêu ngồi xổm xuống, kèo màn chiếu xuống, máy chơi game kết nối với màn chiếu, sau đó anh đứng lên tắt đèn phòng khách chỉ để lại một ngọn đèn nhỏ ở phòng ăn.

Tia sáng trong phòng lập tức tối lại, Mạnh Chiêu cầm điều khiển ngồi xuống ghế sofa, bắt đầu nhìn màn hình chiếu chơi trò đua xe.

Màn jình chiếu phát ra âm thanh khi tăng tốc rẽ, thỉnh thoảng vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống. Lục Thời Sâm ngẩng đầu nhìn một cái, Mạnh Chiêu ngồi xếp bằng trên sofa, vai và lưng hơi cong xuống, đang tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào màn hình chiếu, ngón tay linh hoạt ấn tay cầm chơi game, đã tiến vào trạng thái chơi game.

Anh vén tay áo của áo thun lên bả vai, cả người thoạt nhìn có tinh thần thiếu niên không hợp với tuổi tác.

Kết thúc một ván trò chơi, Mạnh Chiêu dùng tay cầm đổi chế độ: “Cậu đi công tác chưa xong đã trở về, công ty không có ý kiến gì hả? Có cần ra ngoài tiếp không?”

“Tạm thời không đi nữa.” Lục Thời Sâm cũng ăn cơm xong, thu dọn bàn xong sau đó hắn đứng lên, “Mượn dùng phòng tắm của cậu.”

“Dùng đi, cậu tự đến phòng ngủ của tôi tìm bộ quần áo sạch.” Ánh mắt của Mạnh Chiêu chuyển từ màn chiếu lên người Lục Thời Sâm, “Cậu cũng không cao hơn tôi bao nhiêu, chắc có thể mặc được quần áo của tôi.”

“Ừ.” Lục Thời Sâm đi đến phòng ngủ của Mạnh Chiêu, tìm một bộ quần áo từ bên trong ra.

Mạnh Chiêu lại bắt đầu một ván trò chơi mới, nhưng lần này bởi vì nghĩ đến chuyện xảy ra trong phòng tắm nhà Lục Thời Sâm đêm đó, anh phát huy thất thường, xe vừa lái ra ngoài đã lao vào hàng rào, lật xe rồi.

Khi Lục Thời Sâm đi ra từ phòng tắm, Mạnh Chiêu vẫn đang chơi game, hắn rót một cốc nước đi qua ngồi bên cạnh, vừa uống nước vừa nhìn Mạnh Chiêu thao tác.

Kết thúc một ván, Mạn Chiêu đưa tay cầm cho Lục Thời Sâm: “Có muốn thử một ván không?”

Vốn cho rằng Lục Thời Sâm sẽ không có hứng thú, không ngờ hắn lại thật sự nhận lấy, nhấn phím tay cầm mấy lần về phía màn hình chiếu, làm như Mạnh Chiêu vừa thao tác, tự mình mở một ván trò chơi mới.

“Cậu học trộm à…” Mạnh Chiêu nhìn màn hình, một bàn tay nắm lấy cổ tay Lục Thời Sâm, hơi hạ xuống, “Lúc bẻ cua phải khống chế biên độ mới không dễ bị lật xe, phanh lại phanh lại… tăng tốc, cẩn thận phía trước có chướng ngại.”

Kết thúc một ván, Mạnh Chiêu khen: “Học phanh phết.”

“Thứ đơn giản như vậy, tôi đã có thể vượt qua cậu.” Lục Thời Sâm nói.

“Này, làm đồ đệ đừng nên quá kiêu ngạo.” Mạnh Chiêu cười nói, sau đó anh đứng lên khỏi ghế sofa, không biết từ đâu mang ra một thùng bia, “Có dám so tài với tôi không? Thua thì uống một chai.”

Anh mở thùng ra, lấy một chai bên trong ném cho Lục Thời Sâm, Lục Thời Sâm vươn tay đón lấy: “Chơi luôn.”

Hai người so tài mười mấy ván, lúc mới đầu Lục Thời Sâm vì vừa lên tay thao tác không thành thạo, thành thử kém hơn Mạnh Chiêu, mấy ván sau đó, chênh lệch càng ngày càng nhỏ, Mạnh Chiêu cũng bắt đầu bị phạt bia.

Chai lọ trên bàn ngày càng nhiều, mắt thấy một thùng bia sắp uống cạn. Trên màn hình, xe đua của Lục Thời Sâm bỗng nhiên lao thẳng ra ngoài sân. Mạnh Chiêu quay đầu nhìn lại, Lục Thời Sâm uống say rồi, ngửa đầu dựa vào thành ghế sofa.

Mạnh Chiêu ném tay cầm trong tay đi, xe đua trên màn hình theo đó cũng lao ra khỏi sân.

Anh và Lục Thời Sâm dùng tư thế giống nhau dựa vào thành ghế sofa, nhìn lên trần nhà: “Có biết không, lâu lắm rồi tôi không thế này, từ sau khi vào cục cảnh sát, tôi một mực làm không nghỉ vì vụ án, luôn luôn nghĩ rằng, sau này nghỉ ngơi nhất định phải uống rượu, xem phim, chơi đến khi trời đất tối tăm, bây giờ nguyện vọng này thật sự thực hiện rồi, nhưng sao tôi cảm thấy… trong lòng trống rỗng.”

Thấy Lục Thời Sâm không lên tiếng, anh nhìn sang: “Sao vậy? Thế mà đã không xong rồi?”

Lúc này Lục Thời Sâm mới trầm giọng hỏi: “Nếu cậu không muốn tiếp tục thế này, vậy cậu dự định làm gì?”

Mạnh Chiêu khẽ thở dài một hơi: “Không biết nữa…”

Lục Thời Sâm nhắm mắt, một lúc sau mới nói: “Trước khi tôi đi công tác cậu nói với tôi, yên tâm đi, tôi nhất định sẽ phá vụ án này.”

“Ừ.” Mạnh Chiêu cũng nhắm hai mắt.

Vốn dự định ra vẻ thoải mái lăn lộn qua khoảng thời gian này, nhưng anh chợt phát hiện, hơi dừng lại một cái, cảm giác mất mát vì đình chỉ công tác kia lại tràn ngập ra diện tích lớn trong cơ thể anh.

Có lẽ là tác dụng của cồn, anh thậm chí xuất hiện cảm giác mờ mịt, đình chỉ công tác sẽ kéo dài bao lâu? Sau khi phục chức anh có thể tiếp tục nhận vụ án này không? Bên trên sẽ đưa ra quyết định gì, có thể từ đây chuyển mình khỏi chức vị cảnh sát hình sự tuyến một không? Nếu thật sự như vậy, mình nên xử lý như thế nào?

Một khi bắt đầu nghĩ về những điều này, ý nghĩ trong đầu sẽ nhanh chóng bành trướng như một quả cầu tuyết, cảm giác mất mát và mờ mịt hăng hái mở rộng như nổ tung.

“Có biết tại sao hồi cấp ba tôi muốn giúp cậu không?” Hồi lâu, Lục Thời Sâm lần nữa lên tiếng nói, “Bởi vì cậu giống như con chó hoang kia, cho dù trên bờ vực của cái chết cũng phải liều mạng đấu tranh. Tôi thường xuyên nghĩ, sống tiếp giống như cậu, rốt cuộc có cảm giác gì.”

Trong đầu Mạnh Chiêu hiện lên con chó giãy giụa bốn chân bị xe cán qua giữa đường, anh đột nhiên hiểu ra, năm đó tại sao Lục Thời Sâm nhiều lần dùng từ chó hoang này để chọc giận mình.

Đây là lần thứ hai Lục Thời Sâm uống say trong đời, trong đầu hắn giống như xuất hiện một con đường hầm trống trải tĩnh mịch: “Cuộc sống của tôi khác với các cậu, cuộc sống không có tình cảm như thể mãi mãi đi trong sương mù trắng xóa. Tôi không có sự tưởng niệm mà cậu nói, cũng không biết phương hướng tôi muốn đi và điểm cuối cùng là gì, đây có thể là cái gọi là tuyệt vọng. Tôi của thời điểm đó, dù cho sinh mạng sắp kết thúc, cũng sẽ không có bất kỳ lưu luyến gì.”

“Vậy sau đó thì sao?” Mạnh Chiêu chậm rãi mở mắt ra, quay đầu nhìn về phía hắn.

“Sau đó nữa, hình như trước mặt tôi mơ hồ xuất hiện một chùm sáng. Không phải cậu nói, con người dựa vào tưởng niệm để sống tiếp sao? Chùm sáng này… chắc là tưởng niệm cậu đã nói.”

Chùm sáng đó… là tôi phải không? Mạnh Chiêu mở miệng, thử thăm dò hỏi: “Tưởng niệm ai?”

Bởi vì thời gian dài không thao tác, giao diện trên màn chiếu đã tiến vào trạng thái ngủ, tia sáng trong phòng trở nên tối hơn.

Cách tia sáng mờ tối, Mạnh Chiêu cũng không thể nhìn rõ Lục Thời Sâm, nhưng anh rất vững tin, lúc này Lục Thời Sâm có cảm xúc.

Vài giây sau, anh thấy lông mi Lục Thời Sâm khẽ động đậy rồi mở mắt ra. Sau đó Lục Thời Sâm đến gần anh, càng ngày càng gần.

Cho đến khi có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương phả nhẹ trên mặt mình, trong nháy mắt, tất cả suy nghĩ trong đầu Mạnh Chiêu đều dừng lại.

Ngay sau đó hơi thở ấm áp và nụ hôn kia cùng rơi xuống, rất khẽ, rất mềm.

***

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.