Chương trước
Chương sau
Hai mươi năm trước Internet cũng không phát triển, chỉ dựa vào bản thân Mạnh Chiêu kiểm tra trên mạng nên không có cách nào kiểm tra ra thông tin hữu hiệu.

Sáng sớm hôm sau, Mạnh Chiêu đến văn phòng kỹ thuật hình sự một chuyến.

“Anh Triều, kiểm tra giúp em một tấm ảnh.” Mạnh Chiêu đưa tấn ảnh dân công cho Trương Triều.

“Đây là ai?” Trương Triều lấy một cốc cà phê từ dưới máy pha cà phê, nhìn ảnh một cái, “Vụ án lại có manh mối mới rồi?”

“Việc tư,” Mạnh Chiêu nói, “Giúp em một tay.”

“Không thành vấn đề,” Trương Triều đặt cà phê lên bàn, “Uống không?”

“Không uống.”

“Ảnh này, nhìn qua nhiều năm rồi…” Trương Triều quét ảnh vào máy vi tính trước, sau đó ngón tay thao tác như bay trên nội hộ hệ thống một hồi, trên màn hình hiển thị ra mấy tấm ảnh chụp có độ tương tự rất cao.
“Là người này đúng không?” Trương Triều nhấn mở cửa sổ giao diện, “Tờ báo hai mươi năm trước, thật sự rất sớm.”

Mạnh Chiêu chống bàn hơi cúi người, nhìn chằm chằm vào màn hình. Đây là một trang bìa của tờ báo, ngoại trừ ảnh của người đàn ông kia, bên cạnh còn có một đoạn tin tức ngắn – “Một người đàn ông ở phía tây thành phố đêm khuya nhảy lầu tự tử bị nghi ngờ là không chịu nổi khoản nợ của gia đình”, đoạn văn có kích thước như miếng đậu hũ, giấu ở góc tờ báo, rất không đáng chú ý.

Mạnh Chiêu nhanh chóng xem nội dung tin tức, trên tin tức nói, khi còn sống người đàn ông này đang đòi tiền lương với công ty bất động sản nào đó ở thành phố này, bị nghi ngờ không chịu nổi nợ nần gia đình mới lựa chọn đêm khuya nhảy lầu tự tử.

“Nhật báo Nham Thành….” Mạnh Chiêu xem xong nội dung tin tức, nhìn tên tờ báo thấp giọng nói. Mặc dù bài báo đưa tin này cũng không nói ra tên của công ty bất động sản này, nhưng vụ án dân công đòi lương năm đó Lục Thành Trạch thắng đã xảy ra ở Nham Thành. Kết hợp với thời gian đăng tin tức này, khi còn sống người đàn ông này rất có thể đang đòi tiền lương với “Bất động sản Văn Đỉnh” của Chúc Văn Tú.
Nếu người đàn ông này và vợ chồng Lục Thành Trạch đều có liên quan đến vụ án dân công đòi nợ năm đó, vậy Ngô Gia Nghĩa đóng vai trò gì ở trong đó?

Trên lý lịch của Ngô Gia Nghĩa cũng không có nội dung liên quan đến bất động sản Văn Đỉnh, mà bất động sản Văn Đỉnh năm đó danh tiếng cực thịnh từ sau vụ kiện cáo này thanh danh rơi xuống ngàn trượng, đã im hơi lặng tiếng từ lâu, tài liệu liên quan cũng không tra được bao nhiêu…

Vả lại, khi ấy Mạnh Tịnh ở thành phố Minh Đàm, tại sao lại thăm dò vụ án của Nham Thành?

Mạnh Chiêu không có đầu mối. Anh dùng ngón tay chỉ giao diện bên dưới: “Mở cho em xem thông tin của người này.”

Trương Triều bưng cà phê uống một hợp rồi mở giao diện kia.

“Trần Dục…” Mạnh Chiêu thấp giọng đọc cái tên này, nhanh chóng xem hết thông tin của người nọ, anh đứng thẳng người, “Cảm ơn anh Triều, anh làm vụ án l*иg tối đi.”
Đi ra từ văn phòng kỹ thuật hình sự, Mạnh Chiêu lại đến phòng hồ sơ kiểm tra những vụ án năm đó Mạnh Tịnh phụ trách. Nhưng hồ sơ cho thấy, khi còn sống Mạnh Tịnh cũng không phụ trách vụ án ở Nham Thành.

Là mẹ đã bí mật điều tra vụ án này, hay có người cố ý che giấu hồ sơ? Mạnh Chiêu càng cảm thấy chuyện này không đơn giản.

Có nên đi hỏi cục trưởng Từ không? Cục trưởng Từ là đồng nghiệp của Mạnh Tịnh, cũng là bạn tốt khi cô còn sống, nói không chừng sẽ biết tại sao năm đó cô vượt thành phố phá án, thậm chí, có lẽ ông ấy biết quan hệ của Ngô Gia Nghĩa và toàn bộ sự kiện.

Nhưng lúc này, hình ảnh lần trước gặp Ngô Gia Nghĩa lần nữa hiện lên trong đầu Mạnh Chiêu, nghĩ đến bầu không khí vui vẻ hòa thuận và thái độ không rõ ràng khi cục trưởng Từ và Ngô Gia Nghĩa nói chuyện, Mạnh Chiêu cứ cảm thấy có phần không nắm chắc được. Qua nhiều năm như thế, anh cũng xem như sớm chiều ở chung với cục trưởng Từ, trong lòng vừa đội ơn cục trưởng Từ, vừa còn có nghi hoặc, rõ ràng ngày thường giúp mình rất nhiều, nhưng dù sao cũng cảm thấy không đoán ra trong lòng ông ấy rốt cuộc đang suy nghĩ điều gì.

Tóm lại có nên đến hỏi cục trưởng Từ không, Mạnh Chiêu không ngừng lưỡng lự.

Nghĩ như vậy, Mạnh Chiêu trở về văn phòng điều tra tội phạm, Trình Vận đứng ở vị trí công tác dùng điện thoại cố đinh gọi điện nhác thấy anh về, bèn vội vàng nói với anh: “Anh Chiêu, không liên lạc được với con trai của Chúc Văn Tú!”

“Cái gì?” Mạnh Chiêu nhíu mày lại.

“Hôm qua chả phải anh nói câu ‘nghĩ cách trở về’ không thích hợp à, em đã gửi tin nhắn cho anh ta nói có khó khăn gì lập tức liên hệ với chúng ta, anh ta không trả lời, tối qua em còn gọi điện cho anh ta, phát hiện anh ta tắt máy, vốn tưởng là anh ta có việc, nhưng sáng hôm nay lại gọi thì vẫn tắt máy…” Trình Vận sốt ruột đến độ mặt nhăn nhó, “Làm sao bây giờ anh Chiêu…”

Con trai của Chúc Văn Tú đã gặp phải bất trắc à? Vẻ mặt Mạnh Chiêu tức khắc trở nên nghiêm trọng, hôm qua vừa gọi điện thoại, hôm nay đã lập tức mất liên lạc. Nếu đây quả thật là cố tình, bàn tay đen sau màn này chắc chắn không đơn giản. Con trai của Chúc Văn Tú rất có thể luôn bị giám sát, sau khi bại lộ mục đích về nước, đã lập tức bị bắt cóc hoặc giam giữ.

Đây không phải chuyện một người có thể làm được, rất có khả năng tương đương với tổ chức phạm tội hoàn hảo. Chúc Văn Tú và người nhà của bà, rốt cuộc năm đó đã gặp chuyện gì…

“Đừng vội, em đã làm rất tốt rồi,” Thấy Trình Vận sốt ruột tới mức sắp khóc thành tiếng, Mạnh Chiêu nói, “Một người đã di dân nhiều năm bị mất tích, tay chúng ta không duỗi dài được như thế. Anh nghĩ những cách khác, đồng thời bảo cố vấn Lục thử tìm giúp xem.”

Trình Vận lập tức gật đầu lia lịa: “Đúng đúng đúng, cố vấn Lục thần thông quảng đại, nói không chừng có thể tìm được…”

Mạnh Chiêu suy nghĩ một lát, sau đó ra ngoài đến văn phòng cục trưởng Từ.

Cục trưởng Từ đang ngồi sau bàn làm việc, nghe thấy Mạnh Chiêu đi vào gọi một tiếng cục trưởng Từ, ông không ngẩng đầu lên: “Sao vậy?”

“Manh mối vụ án lại đứt rồi.” Mạnh Chiêu đi qua.

“Hử?”

“Hôm qua vừa liên lạc được với người nhà của Chúc Văn Tú, hôm nay đã mất liên lạc, tôi nên sớm nghĩ đến tình huống có khả năng anh ta bị giám sát chặt chẽ…” Giọng nói Mạnh Chiêu mang theo tự trách.

“Nghĩ đến rồi cậu lại có thể làm thế nào?” Lúc này cục trưởng Từ mới ngẩng đầu lên, “Lập tức ra nước ngoài giải cứu người ta? Giữa Trung Mỹ không có hiệp ước đưa phạm nhân ở nước ngoài về nước xét xử, một cảnh sát Trung Quốc như cậu còn muốn đến Mỹ phá án?”

Mạnh Chiêu: “Có cách liên lạc với đại sứ quán ở Mỹ mà, nói không chừng có thể giúp một tay.”

Cục trưởng Từ: “Chỉ có thể thử xem, nhưng đừng ôm kỳ vọng quá lớn, tìm người xuyên quốc gia, còn là một người đã di dân nhiều năm, nào có đơn giản như thế?”

Manh mối khó khăn lắm mới tìm được lại bị đứt, Mạnh Chiêu đứng tại chỗ một lát, thở dài một tiếng.

“Than thở gì nữa?” Cục trưởng Từ liếc anh một cái, “Đi tìm manh mối khác trước đã.”

“Thân phận của Chúc Văn Tú đã tốn rất nhiều thời gian thông qua rất nhiều cuộc điều tra mới xác nhận được, có thể liên hệ với người nhà của bà ấy cũng đều nhờ cả vào mạng giao thiệp ở nước ngoài của cố vấn Lục, bây giờ manh mối đứt mất…” Dừng một lát, Mạnh Chiêu mới nói tiếp, “Vụ án này, quả thực nửa bước khó đi, tôi làm cảnh sát hình sự nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa từng có ý muốn từ bỏ…” Anh nói đến đây thì im lặng.

Nghe vậy cục trưởng Từ ngẩng đầu, có phần khó có thể tin, tiếp đó ông cười nhạo một tiếng, lại cúi đầu xuống tiếp tục làm việc, “Mạnh Chiêu cậu cũng có thể nói ra những lời này?”

Một hồi lâu, Mạnh Chiêu mới nói tiếp: “Khi còn nhỏ, tôi sùng bái mẹ tôi, cho nên đã lựa chọn nghề cảnh sát này. Bây giờ quay đầu ngẫm lại, mẹ tôi thật sự không dễ dàng, nhiều năm như vật bà ấy làm thế nào kiên trì nổi.”

Mạnh Chiêu nói xong câu này, cục trưởng Từ vốn đang ngoáy bút đột nhiên dừng lại.

Ông không ngẩng đầu, mà buông công việc trong tay xuống, đứng lên bước đi thong thả đến bên cửa sổ, đưa lưng về phía Mạnh Chiêu: “Đúng rồi, một cô gái gầy yếu như thế, những vụ án khó giải quyết nhất trong cục trên cơ bản đều do cô ấy phụ trách, năng lực của cô ấy mạnh nhất, phá án cũng liều mạng nhất, trong mắt tất cả mọi người, không có cô ấy sẽ không phá được án.”

Mạnh Chiêu rất muốn biết biểu cảm lúc này của cục trưởng Từ như thế nào, nhưng vì cục trưởng Từ luôn xoay lưng lại nên anh cũng không thể nhìn thấy mặt cục trưởng Từ.

“Tôi biết những chuyện này.” Mạnh Chiêu nói xong, trong thời gian dài hai người im lặng.

Bỗng nhiên, Mạnh Chiêu mở miệng: “Cục trưởng Từ, tôi nhớ khi mẹ tôi còn sống, hình như luôn đi công tác, khi đó bà ấy có rất nhiều vụ án phải đến tỉnh khác xử lý à?”

“Phòng điều tra tội phạm, rất thường gặp tình huống vượt thành phố phá án, trong tay mẹ cậu nhiều vụ án, thường xuyên đi công tác rất bình thường.”

“Năm bà ấy bị hại, có lẽ cũng vào tháng năm, khoảng thời gian đó bà ấy phá án ở đâu, ngài biết rõ không?”

“Chuyện gần hai mươi năm trước rồi, sao có thể nhớ rõ ràng như vậy?” Nói xong câu đó, cục trưởng Từ quay đầu, ánh mắt hơi sắc bén nhìn về phía Mạnh Chiêu, “Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?”

“Không có gì.” Mạnh Chiêu lắc đầu, “Chợt nhớ đến một số việc, thuận miệng hỏi chút thôi. Vậy cục trưởng Từ tôi đi trước.”

Cục trưởng Từ nhìn Mạnh Chiêu, cũng không lập tức trả lời.

Một lát sau, cục trưởng Từ mở miệng: “Đi làm việc đi.”

Mạnh Chiêu trở tay đóng cửa phòng làm việc của cục trưởng Từ, ở ngoài cửa anh cẩn thận nhớ lại biểu cảm và thái độ của cục trưởng Từ, nhưng vẫn không có cách nào phán xét, cục trưởng Từ thật sự không biết rõ, hay là đang cố tình giấu giếm điều gì.

Nếu như không có cách nào thám thính được chuyện năm đó từ chỗ cục trưởng Từ, vậy phải làm thế nào mới có thể biết được sự thật?

Mạnh Chiêu lần nữa nghĩ đến mấy bức ảnh trong sổ ghi chép của Mạnh Tịnh — Trần Dục và Thời Tân đã qua đời, trong bốn người trên tấm ảnh, bây giờ chỉ còn lại Lục Thành Trạch và Ngô Gia Nghĩa.

Muốn biết được sự thật, dường như chỉ có một con đường thông qua, đó là đi hỏi một người trong cuộc trong đó — Lục Thành Trạch. Có điều, chuyện này rõ ràng hơi mạo hiểm.

Suy nghĩ một lát, Mạnh Chiêu lấy điện thoại ra, gọi điện cho Lục Thành Trạch: “Chú Lục, lại có chuyện muốn làm phiền chú, chú có ở Hạo Trạch không?… Được, vậy lát nữa cháu đến.”

Cúp máy, Mạnh Chiêu tới phòng làm việc cầm hai tấm ảnh lên, sau đó vừa suy nghĩ lời sẽ nói khi gặp Lục Thành Trạch, vừa bước nhanh xuống lầu đi tới bãi đỗ xe.

*

Trong phòng vô cùng yên tĩnh, nhưng Mạnh Chiêu biết, lúc này Lục Thành Trạch đang ngồi ở bên trong làm việc.

Đứng trước cửa phòng làm việc, Mạnh Chiêu lần nữa nhanh chóng sắp xếp mạch suy nghĩ cắt vào vấn đề, sau đó giơ tay gõ cửa một cái.

Cộc cộc cộc.

“Vào đi.” Lục Thành Trạch nói trong phòng.

Mạnh Chiêu đẩy cửa đi vào, rất có lễ phép cười nói: “Chú Lục, lại gặp nhau.”

“Tiểu Mạnh à,” Lục Thành Trạch ngẩng đầu lên từ hồ sơ vụ án. “Nhanh vậy đã đến rồi, nào, ngồi đi.”

Lục Thành Trạch đứng lên, đi đến cạnh ghế sofa phía đông văn phòng ngồi xuống, “Lần này tới đây, lại là vì chuyện của vụ án?”

“Lần này không phải vụ án,” Mạnh Chiêu cũng ngồi xuống, “Chú Lục, lần này cháu tới đây muốn hỏi thăm chú một việc riêng.”

“Ừ? Việc riêng gì? Cháu nói đi.”

“Chú Lục, không biết chú còn nhớ không, trong vụ án dân công đòi lương hai mươi năm trước chú tham gia, có một nông dân công tên là Trần Dục không?”

“Cháu nói Trần Dục?” Hiển nhiên Lục Thành Trạch hơi kinh ngạc, “Sao cháu lại biết người đó?”

Quả nhiên, Lục Thành Xuyên biết chuyện này! Vả lại, chắc Lục Thành Trạch cũng không có suy nghĩ giấu giếm, Mạnh Chiêu rất chắc chắn điểm này.

Tiếp đó, Mạnh Chiêu lấy tấm ảnh của dân công kia ra, đưa cho Lục Thành Trạch: “Mấy ngày trước, lúc thu dọn di vật của mẹ cháy thì phát hiện tấm ảnh này.”

Mạnh Chiêu nói xong, cố ý dừng lại quan sát vẻ mặt Lục Thành Trạch.

Lục Thành Trạch im lặng một lát, cầm lấy tấm ảnh biểu cảm nghiêm túc: “Trần Dục là người dẫn đầu vụ dân công đòi lương năm đó, cũng là người bạn vô cùng tốt của chú. Hơn hai mươi năm trước, pháp trị của Trung Quốc cũng không hoàn thiện, rất nhiều nông dân công làm việc bên ngoài bởi vì hẫy rập hợp đồng mà không lấy được tiền lương, tình huống nhà tư sản ác ý khất nợ tiền lương thậm chí ôm tiền chạy trốn rất phổ biến. Mấy người Trần Dục tìm luật sư khắp nơi giúp đỡ kiện vụ này. Nhưng ở Nham Thành, thế lực của bất động sản Văn Đỉnh vô cùng lớn, trên hợp đồng quả thực cũng có vấn đề, xác suất thắng kiện gần như bằng không, trên cơ bản không có luật sư nào chịu nhận vụ này, lúc ấy chú cũng trùng hợp đến đó công tác mới biết chuyện này rồi quen biết Trần Dục.”

“Trần Dục này, mặc dù trình độ văn hóa không cao, nhưng rất có tình nghĩa, làm việc cũng tận tụy. Nhưng khi còn một tháng nữa là vụ án mở phiên tòa, Trần Dục đột nhiên tự tử. Chạng vạng tối trước khi ông ấy tự tử, chúng tôi vừa gặp nhau, còn tán gẫu chuyện mở phiên tòa, anh ta rất kiên định, rất lạc quan, cũng một mực chuẩn bị cho phát biểu của mình trên tòa, tại sao nửa đêm sau đó vài tiếng anh ta lại lựa chọn tự tử? Chú không nghĩ ra.”

“Chú cảm thấy vụ tử tự của anh ta rất kỳ lạ, thậm chí có thể nói là cố tình, nhưng khi cảnh sát nói Trần Dục tự tử đầy đủ chứng cứ, chẳng mấy chốc đã kết án, phán quyết đúng là tự tử. Một người đang yên đang lành chết không rõ ràng như thế, chú thật sự khó mà tiếp nhận kết quả này. Bấy giờ mới nhờ mẹ cháu bí mật điều tra vụ án này, chú biết yêu cầu này hơi quá phận, nhưng thật sự là không còn cách nào.”

“Vậy à,” Lúc này Mạnh Chiêu mới lên tiếng, “Chẳng trách cháu nhớ có một dạo mẹ cháu thường xuyên đến Nham Thành đi công tác. Cạnh tấm ảnh này còn có một tấm vé đến Nham Thành, cháu mới nghĩ đến việc tới hỏi chú. Chú Lục, về sau vụ án có tiến triển không? Kết quả đến cùng như thế nào?”

Lục Thành Trạch trả ảnh cho Mạnh Chiêu, “Cháu cũng biết, tự mình vượt khu trực thuộc để phá án vốn cũng không phù hợp với quy định của cơ quan công an, mẹ cháu mặc dù có lòng giúp đỡ, nhưng chứng cứ có thể tiếp xúc thực sự có hạn, cuối cùng vụ án này cũng chỉ có thể không giải quyết được gì.”

Lục Thành Trạch nói xong thở dài một hơi.

Im lặng một lát, Mạnh Chiêu lại lấy một tấm ảnh ra, đưa cho Lục Thành Trạch: “Chú Lục, chú lại nhìn người này xem, chú quen biết không?”

“Người này,” Lục Thành Trạch nhận ảnh, hơi nhíu mày giống như đang cố gắng nhớ lại, “Nhìn rất quen mắt…” Một lát sau, lông mày của ông giãn ra, “Đây là Chúc Văn Tú đúng không?”

“Đúng, năm đó chú đối đầu với bà ấy đúng chứ?”

“Không, Chúc Văn Tú cũng không phải đối thủ của chú, mặc dù bà ấy là cổ đông lớn nhất của bất động sản Văn Đỉnh, nhưng người điều hành thật sự cũng không phải bà ấy.”

“Vậy là ai?”

Lục Thành Trạch dừng một lát: “Là Ngô Gia Nghĩa.”

Tuy rằng đã đoán trước, nhưng cái tên này được nói ra từ miệng Lục Thành Trạch, đồng tử Mạnh Chiêu vẫn co lại.

“Sau sự kiện Thời Sâm bị thương lần trước, chú mới biết được, vụ án lần này có liên quan đến con trai của Ngô Gia Nghĩa. Con trai xảy ra chuyện, ông ta làm cha nhất định sẽ không đứng ngoài quan sát.” Dừng một thoáng, Lục Thành Trạch nói tiếp, “Tiểu Mạnh, hai mươi mấy năm trước chú đã từng quen biết Ngô Gia Nghĩa, ông ta đúng là một người khó đối phó, nhất định phải cẩn thận hơn.”

“Vâng.” Mạnh Chiêu gật đầu một cái, “Cảm ơn chú Lục, cháu sẽ cẩn thận.”

Mạnh Chiêu nói xong đứng lên: “Vậy chú Lục cháu không làm phiền chú nữa, trong tay cháu còn có những chuyện khác, cháu xin đi trước.”

“Đi làm việc đi.” Lục Thành Trạch cũng đứng lên theo, tiễn Mạnh Chiêu đến cửa, “Chú tiễn cháu đến đây thôi.”

Đóng cửa lại, Lục Thành Trạch trở lại văn phòng, ông không lập tức ngồi xuống tiếp tục làm việc mà đi đến bên cửa sổ, nhìn Mạnh Chiêu đi ra ngoài từ tòa nhà của Công ty Luật Hạo Trạch, mở cửa xe ngồi vào trong xe. Đợi đến khi chiếc xe kia lái đi, Lục Thành Trạch mới thu hồi tầm mắt, một lần nữa ngồi lại bàn làm việc.

Trên đường về cục thành phố, Mạnh Chiêu căn cứ tin tức Lục Thành Trạch cung cấp, sắp xếp lại quan hệ của mấy người trong ảnh.

Nếu như liên hệ mấy người với sự kiện mấu chốt nhất là vụ dân công đòi lương năm đó, vậy tại sao vợ chồng Lục Thành Trạch lại xuất hiện trong sổ ghi chép của mẹ?

Cái chết của Thời Tân… Vụ tai nạn xe kia! Trong đầu Mạnh Chiêu lóe lên suy nghĩ này.

Sau khi Lục Thành Trạch thắng kiện trở về, gặp phải vụ tai nạn xe kia thật sự là ngẫu nhiên sao?

Còn có, năm đó Mạnh Tịnh hy sinh vì nhiệm vụ, thật sự là ngoài ý muốn sao?

Hai nghi vấn này xông lên, Mạnh Chiêu lập tức cảm thấy lưng ớn lạnh.

Khi sắp lái xe đến cục thành phố, Mạnh Chiêu nhìn thấy Lục Thời Sâm đang đứng ở cửa cục thành phố.

Hắn mặc một chiếc sơ mi đen, tay áo xắn đến khuỷu tay, lộ ra đoạn cẳng tay vân da rõ ràng.

Từ sau lần tai nạn xe trước đó, Lục Thời Sâm trông có vẻ gầy đi một chút.

Chuyện sổ ghi chép… nên nói với Lục Thời Sâm không? Không, hay là thôi, Mạnh Chiêu nhanh chóng phủ định suy nghĩ này, tất cả mọi thứ ở hiện tại đều dựa vào suy đoán, trước khi nói cho Lục Thời Sâm, anh nhất định phải nghiệm chứng trước đã.

Hơn nữa, chỉ dựa vào việc vợ chồng Lục Thành Trạch và Ngô Gia Nghĩa cùng xuất hiện trong một trang của sổ ghi chép, anh không có cách nào vững tin thông tin Lục Thành Trạch cung cấp nhất định là sự thật.

Mạnh Chiêu dừng xe lại, ấn cửa sổ xuống, nhìn về phía Lục Thời Sâm: “Sao không đi vào?”

“Xuống xe nói đi.” Lục Thời Sâm nhìn anh.

Mạnh Chiêu dừng xe ở một bãi đất trống trước cửa cục thành phố, đẩy cửa ra xuống xe: “Xem ra không phải đặc biệt đến báo cáo có mặt, có việc?”

Lục Thời Sâm đưa cho anh một cái chìa khóa: “Tôi phải đi công tác hai ngày, Lục Tiểu Đao nhờ cậu.”

“Đi công tác? Chuyện công việc à?” Mạnh Chiêu sững sờ, nhận lấy chìa khóa, “Đi đâu?”

Lục Thời Sâm nói một địa danh: “Công ty thuê tôi làm cố vấn dự định mở một dự án mới, cần tôi đến khảo sát thực địa.”

“Công ty này bình thường không có việc gì, sao vừa có việc lại là đi công tác?”

“Tối thiểu không cần mỗi ngày đến báo cáo có mặt, tiền lương cũng rất dày.”

Mạnh Chiêu: “...”

“Hai ngày mà thôi, ” Giọng điệu Lục Thời Sâm bình thản, “Không thể phá án cùng cậu, cậu tự cẩn thận.”

“Người nên cẩn thận là cậu,” Mạnh Chiêu nhìn hắn, “Bảo vệ an toàn của cậu như thế nào?”

“Không đến nơi vắng vẻ, hơn nữa sẽ có tài xế phụ trách đưa đón. Tôi cũng không thể vì một câu đe dọa giật gân không biết có thật không mà ở lỳ trong nhà làm tên thất nghiệp đúng không.”

“Được thôi,” Không nói gì một lát, Mạnh Chiêu cũng chỉ đành nói, “Chỗ cậu đến có bạn đại học công an của tôi, tôi sẽ đánh tiếng trước với cậu ta, nếu thật sự có việc cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.”

Hai người đi về phía trước dọc theo lề đường, có vẻ như cũng có chút tâm sự nặng nề.

Đi đến ngã tư, Lục Thời Sâm hất cằm về phía trước cách đó không xa: “Tài xế đã đợi tôi một lúc rồi, tôi đi trước.”

“Ừ.”

Nhìn Lục Thời Sâm đi về phía trước, trong đầu Mạnh Chiêu bỗng nhiên thoáng hiện lên chiếc Palamela đã chen lên trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc lúc xảy ra vụ tai nạn. Lại nghĩ đến ảnh chụp cha mẹ của Lục Thời Sâm và Ngô Gia Nghĩa trong sổ ghi chép, Mạnh Chiêu lên tiếng nói: “Này…”

Lục Thời Sâm dừng bước lại, quay đầu nhìn anh.

Mạnh Chiêu hít sâu một hơi: “Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ điều tra rõ chân tướng của vụ án. Không quan tâm là Ngô Vi Hàm hay Ngô Gia Nghĩa, tôi nhất định sẽ tìm được chứng cứ phạm tội, khiến bọn họ bị trừng phạt.”

Nghe vậy, ánh mắt Lục Thời Sâm dừng lại trên mặt anh hai giây, sau đó rũ mắt cười một tiếng rất thấp, lại nhìn về phía anh: “Tôi yên tâm cái gì, chẳng lẽ cậu điều tra vụ án này không phải vì cái gọi là chính nghĩa, mà vì tôi?”

“Là vì chính nghĩa, cũng vì cậu, không xung đột mà?”

“Vậy nếu có một ngày, chính nghĩa và tôi xung đột thì sao?”

Vấn đề này đến bất ngờ, Mạnh Chiêu ngẩn ra.

Lục Thời Sâm nhìn anh, vẻ mặt nghiêm túc, dường như thật sự đang chờ một đáp án.

Nhất thời không nghĩ ra đáp án tiêu chuẩn, Mạnh Chiêu cười một tiếng: “Câu hỏi này của cậu, là bản sao thăng cấp của câu hỏi kinh điển hả – em và mẹ anh cùng rơi xuống nước, anh cứu ai trước? Nhưng, người hỏi ra câu hỏi này thông thường có thân phận đặc biệt, Lục Thời Sâm, cậu dùng thân phận gì để hỏi?”

Lời nói này rất bốc đồng, ngay cả bản thân Mạnh Chiêu cũng không chắc chắn mình muốn câu trả lời nào.

Mà Lục Thời Sâm nghĩ một lát rồi mở miệng nói: “Là một câu hỏi hay, trên đường tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ.”

“Được rồi, đi đi,” Mạnh Chiêu thở phào nhẹ nhõm khẽ đến mức khó phát hiện, “Có việc hãy liên lạc bất cứ lúc nào.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.