Nơi dấu chân biến mất…
Mạnh Chiêu nhìn tòa nhà thấp hai tầng trước mắt.
Bởi vì phía sau gần núi, phía trước lại có rừng cây che đậy, nhìn từ bên ngoài tòa nhà thấp này rất khuất.
Xung quanh yên lặng không tiếng người, từ bên ngoài không có cách nào phán đoán bên trong có người hay không.
Lục Thời Sâm đi tới, hai người nhìn nhau, đều không nói chuyện. Họ cùng lúc nghĩ đến tầng hầm ở viện dưỡng lão ngày đó, không ai có cách nào cam đoan, bên trong tòa nhà này có thể cũng cất giấu một lối ra bí mật không.
“Chắc chắn phong tỏa các chốt giao thông xung quanh chưa?” Mạnh Chiêu hạ giọng hỏi Chu Kỳ Dương.
“Đã thông báo phong tỏa toàn diện rồi,” Chu Kỳ Dương cũng hạ thấp âm thanh, “Đảm bảo một con chim cũng không bay ra được.”
“Được.” Mạnh Chiêu đi lên trước thử đẩy cánh cửa sắt kia, cửa bị khóa trái từ bên trong.
Cảnh sát phía sau dừng xe xong cũng đi qua theo.
Mạnh Chiêu tránh ra một bước, ra hiệu cho Chu Kỳ Dương mở khóa ra.
Không giống như khóa cơ lần trước ở tầng hầm viện dưỡng lão, có lẽ nơi đây cực kỳ khuất, cửa lớn tòa nhà này chỉ lắp một cái khóa chống trộm bình thường.
Loại khóa này đối với Chu Kỳ Dương mà nói dễ như trở bàn tay, cậu nhanh chóng dùng công cụ mang theo bên người mở khóa.
Trước khi bước vào trong nhà, Mạnh Chiêu tháo súng giắt sau thắt lưng xuống cầm trong tay, tay khác vươn ra ngăn Lục Thời Sâm lại, nghiêng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lop-vo-boc/3610348/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.