Mạnh Chiêu quay lại cục thành phố, gọi một phần thức ăn ngoài.
Trong thời gian đợi giao hàng tới, anh bỗng nhiên nghĩ đến, hôm nay Lư Dương không gọi điện cho anh “báo cáo” tiến độ điều tra của cậu ta.
Lời dạy bảo trước đó có tác dụng rồi? Hay là Lư Dương bắt đầu chơi trò lá mặt lá trái?
Mạnh Chiêu gọi điện thoại cho Lư Dương, đúng lúc muốn hỏi tình hình Lâm Lang lần trước cậu ta nhắc đến như thế nào.
Sau khi điện thoại kết nối, Lư Dương bắt máy rất nhanh: “Cảnh sát Mạnh, tìm tôi có việc hả?”
“Không nghe lời tôi nói đúng không Lư Dương, hôm nay lại đi tra án.” Mạnh Chiêu vừa nói chuyện đã lừa cậu ta trước.
Ai ngờ Lư Dương này chưa bị lừa bao giờ, thật sự vội vàng cà lăm: “Tôi, tôi không, hôm nay tôi không tra được gì cả.”
“Không tra được gì cả? Xem ra thật sự đi điều tra rồi.” Chưa trút hết giận lên người Lục Thời Sâm, Mạnh Chiêu trút lên người Lư Dương, giọng điệu của anh nghiêm khắc hơn ngày hôm trước, nghiêm lệnh Lư Dương mau dừng việc tiếp xúc với vụ án này.
Lư Dương không dám thở mạnh, luôn miệng đáp lời đầu bên kia điện thoại.
Thấy đối phương hứa không tự đi điều tra nữa, Mạnh Chiêu cũng không muốn nói nhiều lời với cậu ta. Gặp phải chuyện này, nói thật, cảnh sát bọn anh cũng không có chiêu gì. Chỉ cần đối phương không quấy nhiễu tiến trình phá án nghiêm trọng, vốn cũng chẳng thể làm gì loại người này, cũng không thể giam họ lại?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lop-vo-boc/3591848/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.