Vì sao Mạnh Chiêu quen thuộc nét chữ của Lục Thời Sâm, chuyện này phải ngược dòng tìm hiểu về hồi cấp ba, lúc đó Mạnh Chiêu từng dùng vở ghi của Lục Thời Sâm.
Nói chính xác, cũng nhờ vở ghi của Lục Thời Sâm, anh mới có thể vùng lên trong vòng nửa năm trước khi thi đại học, cuối cùng được chấp thuận nhập học trước vào đại học công an.
“Đây là…” Mạnh Chiêu cầm tờ giấy kia hỏi cô.
“À, cái này hả.” Cô nghiêng đầu nhìn một cái, “Lúc đó cái này hình như do một đứa trẻ viết, cô cũng không rõ tình huống cụ thể, chỉ nhớ khi đó Minh Sinh từ trường về, nói là có cậu bé mười sáu, mười bảy tuổi đột nhiên đến tìm ông ấy giúp đỡ nhận một vụ án hình sự, vụ án này, là vụ án của cậu em.”
“Nếu nói ra, cậu bé kia đã giúp nhà con em ơn lớn, nhưng nhắc đến cũng lạ, cậu trai kia giúp rồi, còn muốn Minh Sinh đừng nói với người khác… Thầy Chu của em thật sự hứa với cậu ấy, cũng giấu cô một thời gian dài. Nhưng, đã nhiều năm vậy rồi, trong lúc vô tình ông cụ vẫn nhắc chuyện này một lần, em đoán chàng trai kia là ai?”
Mạnh Chiêu ngước mắt lên khỏi tờ giấy: “Là… con trai của chú Lục?”
“Ôi, em biết à,” Cô cười lên, “Sao đoán được?”
“Em với cậu ấy là bạn học cấp ba.”
“Uổng công thầy Chu của em còn cảm thấy mình đang giữ bí mật, thì ra em biết rồi.”
“Thế thì không có,” Mạnh Chiêu phủ nhận nói, “Em cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lop-vo-boc/3591831/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.