14
Liên tiếp nhiều ngày, toàn bộ hậu cung đều là một mảng sương mù.
Hoàng thượng từ ngày đó về sau không sủng hạnh bất kỳ phi tần nào nữa, chỉ ngày mười lăm hằng tháng đều đến chỗ hoàng hậu nghỉ ngơi.
Ta buồn chán trồng rau trong sân viện, không nghĩ đến chuyện phải làm gì sau này trong một thời gian rất dài.
Cho đến Khi Thục phi tự mình tới Nhụy Họa Hiên của ta.
“Là hoàng hậu.”
Nàng thậm chí không tránh né Bão Cầm, vừa bước vào cửa liền nói.
“Là hoàng hậu đã hại hài tử của ta.”
Nàng sợ ta không biết nàng đang nói về chuyện gì, nhấn mạnh lại một lần nữa.
“Giúp ta!” Nàng nói.
Nàng nhận thấy được sự chần chừ của ta, dứt khoát ngồi xuống: “Đinh Lan Điện luôn được bảo vệ rất tốt, nhất là sau khi ta có thai, một mảnh lá rụng trên mặt đất cũng không có, càng không cần phải nói đến một vết nứt.”
“Ngày đó trời mưa, ta vốn sẽ không ra ngoài, Ngô chiêu nghi sai người đưa đến một tòa Tống Tử Quan Âm, ta mới ra khỏi phòng tự mình thu xếp ổn thoả.”
“Hai ngày nay mới nhớ ra đi hỏi, ai ngờ Tống Tử Quan Âm kia lại là hoàng hậu ban thưởng! Lại chọn một ngày mưa như vậy!”
“Ta đi tìm hoàng hậu, nàng ta chỉ nói mình có lòng tốt! Hoàng thượng cũng một lòng bảo vệ! Ta biết, chính ả ta đã hại hài tử của ta!”
“Tống tiệp dư, ngươi hãy giúp ta! Nếu ngươi giúp ta, ngươi muốn ta làm cái gì thì ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lop-vo-boc/3591818/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.