Tháng 11, tháng của những ngày mưa. Hôm nay mưa bỗng dưng to hơn mọi khi bởi Ngọc Thư, một con người năng động, mới đến lớp liền nằm bẹp dí trên bàn.
- Ê mày sao vậy. - Khánh hỏi.
Không trả lời.
- Thiếu hơi Minh Thái hả. - Thục hỏi.
Nó lắc đầu. Kết cục của việc tối qua không ăn, sáng nay lại nhịn đói cả người liền lảo đảo, đầu óc quay vù vù.
- Tao hình như bị tụt huyết áp Khánh ơi.
Nói thôi cũng tốn cả đống năng lượng. Ôi mệt chết mất.
- Mới con nít tụt gì má. - Khánh hỏi.
Nó lắc đầu, tỏ vẻ chịu thua.
- Thư heo hôm nay sao vậy. Minh Thái đặt cặp lên bàn liền quay sang hỏi han nó.
- Nó bảo nó bị tụt huyết áp. - Khánh trả lời.
- Hay là do đói. Minh Thái trêu chọc.
Ngọc Thư liền gật gù. Nó đói đến chết rồi đây.
- Thấy chưa tao nói mà heo đói tí xíu là vậy đó. - Thái cười.
- Ý là sao. Ngọc Thư gắt lên, rồi nằm bẹp xuống bàn, chẳng thèm bận tâm nữa.
- Ê giận hả. - Thái hỏi.
Nó không nói, quay người sang phía khác. Tình trạng Ngọc Thư càng ngày càng tệ hơn. Tai nó chẳng thể nghe lọt bất kỳ những gì cô Huyền nói.
- Môi nó tím ngắt à Thái, đưa nó xuống phòng y tế đi. - Khánh nói.
- Xuống phòng y tế đi. - Minh Thái nhẹ nhàng nói nó
Con bé lắc đầu không chịu.
- Thưa cô bạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lop-truong-va-toi/3236785/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.