Ăn xong cơm, Ngọc Thư lén lút trốn khỏi nhà Minh Thái. Tại sao phải lén lút ư. Làm sao cô có thể đường đường chính chính bước ra khỏi cửa khi có một tên mặt dày sẵn sàng lôi cô ngược trở lại. Âm thầm mở chốt cửa, tim cô đập thình thịch. A điên thật rồi cô về nhà mình chứ có đi ăn trộm đâu. Càng gần tên Minh Thái, cô càng bị biến chất rồi. Ôi, thần linh thương sót cho cô.
- Em đi đâu thế. Tính trốn về sao.
- Trốn. Tại sao phải trốn nhà tôi, tôi về.
- Sớm muộn đây cũng là nhà em. Làm quen trước có gì không tốt.
- Anh uống thuốc chưa vậy. Ngày mai tôi còn phải đi làm nữa.
- Tôi không quan tâm, chúng ta đi mua đồ cho em thôi nào.
Minh Thái chạy về phía cửa, nắm lấy tay Ngọc Thư dẫn cô ra ngoài.
- Tôi muốn về nhà tắm rửa.
- Vậy thì về nhà em trước rồi đi siêu thị sau.
- Hừ.
- Mặt em lúc quạu trông đáng yêu quá. Minh Thái vui vẻ lái xe, lâu lâu lại quay sang nhìn Ngọc Thư rồi bất giác mỉm cười.
Về đến nhà, Ngọc Thư chào mọi người rồi lên phòng. Cả ngày ở ngoài đường, người cô bốc mùi tới nơi rồi. Tất cả tại tên Minh Thái đó, bản tính xấu xa cô sớm biết rõ từ những năm 12 vậy mà vẫn đâm đầu vào yêu hắn. Cô đúng là ngu thật.
- Cái này nếu bác Lê đầu tư vào lợi nhuận sẽ cao gấp đôi những mặt hàng còn lại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lop-truong-va-toi/3236779/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.