Ngọc Thư ngồi băn khoăn, mồ hôi bắt đầu túa ra. Nó cảm nhận dưới chân mình có gì đó, nhẹ nhàng cuối xuống rờ. Nó bịt miệng lại để không thoát ra tiếng hét, vội chui lại vào trong mềm, nó run như cầy sấy. Cuộc đời nó thật kết thúc tại đây sao. Không phải vậy chớ. Chời ơi Ngọc Thư xinh xắn còn chưa cống hiến gì cho xã hội, chưa báo đáp phụ mẫu, chưa có phu quân vậy mà con ma độc ác nào lại đi ám nó vậy.
- Lê Nguyên Ngọc Thư. Giọng nói lại tiếp tục vang lên, kinh dị gấp đôi lần đầu.
Có ai đó kéo chân nó. Đừng nói là bàn tay hồi nãy nó rờ biết cử động và đang nắm cổ chân nó giật giật. Chời ơi chớt, chớt thặc rồi.
- Minh Thái, help me please. Tôi muốn nói là tôi nhớ và thiết tha cậu bên cạnh tôi lúc này. Tôi...hình như tôi bị ám rồi. Đáng sợ vô cùng, vô cùng đáng sợ. Bấn loạn, vội vàng gửi tin nhắn 5s sau nó mới giật mình, mở máy xem lại tin nhắn hối hận, uất ức không thể tả. Lần này Minh Thái cười cho thúi mặt luôn mà xem.
- Ra khỏi lều đi. Có người gửi tin nhắn, cười tít cả mắt định hù chơi ai ngờ sợ đến mức độ nhắn tin cho cậu. Thiệt trẻ con quá cơ mà cậu thích như vậy.
Nhận được tin nhắn lập tức mặc cái áo khoác nó chui ra bên ngoài. Lửa trại đã tắt ngấm từ bao giờ.
- Lạnh quá. Nó khẽ rên. Chiếu ánh sáng yếu ớt từ chiếc di động, nó đứng trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lop-truong-va-toi/3236762/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.