Vừa vào trường tôi đã thấy cả một hàng dài học sinh xếp ngay ngắn.
Chết thật! Phải chạy ngay vào hàng thôi.
Tôi rón rén từ từ chạy vô hàng thì bỗng có một tiếng nói vang lên:
- Hôm nay là ngày tập trung đầu tiên của trường Dương Thiên, thế mà lại có một vài thành phần đi trễ..
Nghe đến đây tôi giật thót tim. Bị chỉ điểm thẳng mặt thế này thì còn mặt mũi đâu để đi học đây.
- Mời em đi học muộn lên đây.
Thầy giáo trực ban nói to, khiến các học sinh đang tập trung nhìn thầy ngoảnh mặt lại xem ai vô phúc bị gọi như vậy.
Tôi run run từ từ chuẩn bị bước lên bục, thầm nghĩ, xui xẻo quá đi thôi.
Ai dè, thầy quay sang ngược về phía tôi, nhìn chằm chằm:
- Anh kia, sao dám trèo tường vào trường hả? Đã đi học muộn còn không biết hối cải. Lên phòng giám hiệu ngay cho tôi. Cả mấy đứa đứng ngoài cổng nữa, đi theo tôi.
Nói xong thầy cứ thế thẳng hướng lên phòng giám hiệu. Tôi cứ đứng ngơ ngác không biết nói gì.
Lúc thầy đi qua, tôi mới lắp bắp thưa:
- Vậy.. còn em.. thì sao.. thầy?
Thầy lạnh lùng nhìn tôi:
- Sao vô phép đứng ra khỏi hàng thế hả? Xếp vô ngay. Học sinh thời nay thật là không biết phép tắc gì cả. Mới ngày đầu tiên đã như thế, không biết mai sau sẽ phá cái trường này ra như thế nào.
Sau một hồi ngẩn người tôi mới bắt đầu hiểu ra. Thầy hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lop-truong-to-yeu-cau/2630335/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.