Hi Giang Mộc nhíu mày khi nghe thấy câu hỏi đó. Liếc nhìn biểu hiện của tôi cùng lớp trưởng, cô ta nói:
- Đây là một trong những vật sưu tập mà tớ đang nghiên cứu.
- Thế cậu đang nghiên cứu cái gì vậy? - Tôi lên tiếng.
Thật ra mà nói tôi chả muốn biết cái con thần kinh đấy đang làm cái chuyện quái đản gì cả. Nhưng khi nhìn thấy vật kì lạ kia khiến tôi khá tò mò. Đó là một chiếc hộp gỗ nhỏ dài tầm một gang tay. Có lẽ chiếc hộp đó được chôn khá lâu nên xung quanh bị bám đất cùng các loại sâu bọ cứ nhung nhúc bò đến phát khiếp.
Thế mà cô ta vẫn thản nhiên dùng tay trần phủi hết mấy thứ đó đi. Không những thế, thỉnh thoảng tay còn cầm mấy con bọ đó ngắm nhìn một cách kĩ lưỡng, mồm thì lẩm bẩm:
- Chắc xong rồi!
Mở nắp hộp ra, cẩn trọng xem xét vật bên trong, Hi Giang Mộc hưng phấn chìa ra cho bọn tôi xem:
- Các cậu đang nói đến bé này à?
Nhìn theo hướng chiếc hộp được đặt, bên trong là một vật được cuốn nhiều lớp vải mỏng màu trắng, xung quanh tỏa ra một hương thơm kì lạ.
"Mùi rượu"
Dù bị xen lẫn với mùi bùn đất cùng côn trùng, nhưng hình như thoang thoảng xung quanh vật quấn vải kia có tỏa ra mùi rượu.
Bên cạnh nhà tôi có một quán rượu đã mở lâu năm, chuyên buôn bán các loại rượu phong phú, cho nên mũi tôi khá mẫn cảm với rượu.
Theo như mớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lop-truong-to-yeu-cau/2630317/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.