Thật khó chịu!
Đó là cảm giác của tôi sau 5 phút Hi Minh Du bước vào lớp.
Cả lớp chỉ có vỏn vẹn 34 học sinh, mà có tận 15 cái bàn, mỗi bàn đủ cho ba học sinh ngồi, dùng đầu gối nghĩ, nhìn cũng biết thừa cả đống chỗ ngồi. Thế mà tên này liếc nhìn một lượt, không nhanh không chậm ánh mắt dừng lại ngay chỗ Bạch Yết Uyên ngồi. Như cảm giác được mùi nguy hiểm trong ánh mắt dò xét này. Tôi trợn mắt, nhìn trừng trừng Hi Minh Du, làm vẻ mặt đe dọa: "Đừng có mà lăm le cô ấy! Biết chưa hả? Tên tóc mì tôm kia."
Không thèm để tâm tới biểu tình của tôi. Hi Minh Du quay sang chỉ tay về phía bàn của tôi rồi nói với cô:
- Thưa cô em muốn ngồi chỗ kia.
Bàn của tôi ở vị trí thứ hai từ dưới lên nên cái tên đáng ghét kia lấy lí do hắn dáng người cao thích hợp ngồi bàn cuối, nhưng bởi vì mắt hơi kém nên ngồi bàn của tôi là thích hợp nhất.
"Thích hợp cái rắm! Nhất định mình phải đồ sát cái tên chết tiệt này."
- Không được! - Mất bình tĩnh tôi đứng dậy đập bàn nói.
Âm thanh vang vọng lôi kéo sự chú ý của mọi người trong lớp.
Cô giáo nheo mắt lại, nghi ngờ hỏi:
- Tại sao lại không được.
- Em không thích ngồi với cậu ta.
Đùng một cái, câu nói thẳng thắn nhất trong tuần của tôi khiến mọi người trố mắt, ngớ người ra.
- Không thích?
- Đúng vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lop-truong-to-yeu-cau/2630298/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.