- Hi Minh Du, mặt cậu bị sao vậy?
Đang ngồi học bài, Bạch Yết Uyên thấy Hi Minh Du ngồi vào chỗ, trên mặt không biết từ đâu ra xuất hiện vết bầm, ở khoé môi con vương chút máu đã khô.
Hi Minh Du lườm lớp trưởng một cái, không nói gì, lấy trong cặp ra băng cá nhân tự mình điều chỉnh dán lên miệng viết thương.
Thấy dáng vẻ chật vật của hắn, Bạch Yết Uyên ân cần hỏi:
- Cậu có cần tớ dán hộ không?
- Không cần, tôi tự biết làm. - Bên tai cứ luôn bị hỏi tới hỏi lui, Hi Minh Du cáu kỉnh nói.
- Nhưng.. cậu dán lệch rồi.
Hi Minh Du do bị thương trên mặt nên chỉ có thể dựa theo cảm giác đau mà dán vì thế đến lúc dán xong thì miếng băng cá nhân đã bị nhăn nhúm biến dạng, không thể hình dung ra được hình dạng bạn đầu của nó.
Bực mình do dán mãi chưa được, Hi Minh Du dựt miếng dán ra, không thèm băng lại nữa. Hậm hực vo tròn lại, ném vô thùng rác.
Len lén nhìn biểu cảm trên khuôn mặt Hi Minh Du, không biết đang suy nghĩ điều gì, Bạch Yết Uyên vòng qua chỗ tôi ngồi thì thầm hỏi:
- Cậu có biết cậu ấy bị sao không?
Lười biếng liếc nhìn gương mặt đầy vẻ tức giận đang nhìn mình, tôi ngáp một cái nói:
- Lúc nãy đi không cẩn thận cậu ta bị ngã cầu thang. Chậc.. không biết ăn ở thế nào mà bị ngã ra nông nỗi này. Thật giống đang bị ám a~
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lop-truong-to-yeu-cau/2630294/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.